Chương 14: Chương 14

Ra về…

Tôi cùng Ánh Tuyết sãi bước trên sân trường nhộn nhịp. Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi, vì tôi đã không gặp rắc rối gì vào ngày học đầu tiên ^O^.

_Bà xã. – Từ phía sau Vũ Phong chạy đến kế bên Ánh Tuyết, môi mĩm cười rạng rỡ.

_Hả? – Nó giật mình một cái rồi quay qua nhìn Vũ Phong bằng gương mặt chán nãn.

_Anh đừng gọi em là vợ hay bà xã gì ở ngay trong trường được không ? – Nó nói.

_Không! Anh thích gọi như thế đấy thì sao? Em có ý kiến gì à? – Vũ Phong nhúng vai nói vẻ ngạo mạn.

_Haizzz…Tùy anh. Em chỉ không muốn mọi người biết là anh có cô vợ xấu xí thôi. – Nó khoanh tay trước ngực, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy quỷ dị.

Vũ Phong nhướn người ghé sát vào tai nó thì thầm gì đó, làm cho nụ cười trên môi của nó vụt tắt.

Tôi đứng đó từ nãy giờ, chứng kiến mọi chuyện nhưng mà cũng không hiểu gì cả. Đã thế hai vợ chồng này còn không thèm đếm xỉa gì đến tôi cứ coi như tôi là một con bù nhìn vậy đó.

Từ xa xa, một bóng dáng ngạo nghễ, quen thuộc đi tới. Phút chốc tôi nhận ra ngay bóng dáng đó là của ai. Tôi cúi gập đầu xuống định kéo con Ánh Tuyết đi nhưng chưa kịp đi thêm bước nữa thì đã có một bàn tay rắn chắc giữ tôi lại.

_Đi đâu vội vậy? – Một giọng nói như từ Bắc Cực vọng về vang lên. Tôi khẽ rùng mình rồi vội quay lại.

_Hề hề…Thiên Vương, trùng hợp vậy? Lại gặp anh ở đây. – Tôi nhoẻn miệng cười vội nói lảng sang chuyện khác.

_Có gì lạ sao? – Hắn nhướng mày nhìn tôi.

_Không…không. – Tôi lắc đầu lia lịa.

_Đừng giả điên nữa, về nhà tôi có chuyện muốn nói với em. – Giọng hắn vang lên đều đều rồi lập tức kéo tôi đi một cách thô bạo.

_Ơ! Thanh…

_Thiên Vương, mày đi đâu vậy?

Phía sau, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói của Ánh Tuyết và Vũ Phong vang lên có vẻ ngạc nhiên.

_Tao về trước, bye mày! – Hắn nói vọng lại.

Hắn chở tôi về nhà trên con xe môtô của hắn…Huhuhu, thiếu gì xe mà không đi lại đi xe này chứ? bộ hắn muốn gϊếŧ người à ?????????

Và vẫn viễn cảnh cũ…chiếc xe chạy với tốc độ ánh sáng trên đường lớn và kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của tôi làm mọi người ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn cảnh tượng có 1 – 0 – 2 này TT^TT

Về đến nhá, hắn lôi tôi đi một mạch lên phòng mặc kệ những ánh mắt dòm ngó của mọi người ở phía sau.

Cánh cửa đống lại và hắn bắt đầu màn tra hỏi tôi. Hắn buông tay tôi ra rồi ngồi xuống chiếc ghế xoay đối diện tôi.

_Nói đi! – Hắn lạnh lùng nhìn tôi.

_Nói…nói chuyện gì?- Tôi giả điên hỏi lại.

Tôi xin rút lại câu nói lúc nãy, hôm nay không phải là ngày may mắn của tôi…chỉ là cái xui chưa đến mà thôi TT^TT.

_Chuyện đi học của em. – Hắn điềm đạm nhắc lại.

_Chuyện đó cần gì nói cho anh biết chứ? – Tôi bình thản ngồi xuống giường, không một chút sợ sệt.

_Rốt cuộc, đối với em tôi là ai? – Hắn nhìn tôi.

_Không là ai cả! Anh quên rồi sao? Giữa tôi và anh không có mối quan hệ nào ngoài tờ giấy chứng nhận vợ chồng. – Tôi trả lời dứt khoát.

_Ừ!… Nếu sau này em có xảy ra chuyện…thì cũng không liên quan gì tới tôi. – Hắn lạnh lùng nói rồi bỏ đi.

Xảy ra chuyện? Tuy chỉ là một lời nói bình thường nhưng…tôi nghe sao…nó giống như là một lời cảnh báo vậy.

Mệt mõi, tôi nằm xuống giường, suy nghĩ hồi lâu rồi tôi chiềm vào giấc ngù lúc nào không hay.

***

Tôi mở mắt ra, căn phòng vẫn sáng bừng…tôi ngồi bật dậy và nhìn quanh phòng, hắn vẫn chưa về. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ…một mảng màu đen lạnh lẽo của màn đêm buông xuống bao trùm cả bầu trời. Đã tối rồi sao?

Ọc…ọc…ọc…tôi xoa lấy cái bụng, đói quá, cũng phải thôi…từ lúc về tôi đã ăn gì đâu. Tôi ểu oải bước xuống nhà.

Tôi đi vào phòng ăn thì đã thấy ba mẹ hắn đang ngồi dùng bữa cùng với con bé Nhã Đan. Tôi đi vào.

_Con chào ba mẹ. – Tôi lễ phép cúi người chào.

_Ừ! Con ngồi xuống ăn chung đi. – Ba mĩm cười đáp lại.

Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống, tôi bắt đầu ăn. Buổi ăn diễn ra không có gì đặc biệt cả ngoài những câu hỏi về gia đình tôi và đại loại những câu…con ở đây thấy thế nào? Thiên Vương có bắt nạt con không?...v…v…và đương nhiên tôi phải tìm câu trả lời thật khéo để khỏi chuốc họa về sau.

Khi ăn xong tôi xin phép lên phòng trước. Tôi ngã người xuống chiếc giường…chán quá đi, ở đây không có gì chơi hết, tôi muốn về nhà TT^TT.

Cốc…cốc…cốc…tiếng gõ cửa vang lên. Tôi đi ra mở cửa thì ra là con bé Nhã Đan.

_Em có chuyện gì à? – tôi nhìn nó hỏi.

_Không, chỉ là suốt buổi ăn…em thấy chị không được vui. – Nó bước vào phòng và nhảy ngay lên giường của tôi.

Tôi giật mình nhìn nó. Sao nó nhìn thấy được cơ chứ? Tôi đã cố gắng cười rất nhiều rồi mà. Sao sao nó có thể nhìn ra?

_Đâu có, chị đâu có buồn. – Tôi bước lại ngồi kế bên nó.

_Chị đừng có giấu em, là chuyện của anh Thiên Vương phải không? – Nó nghiêm nghị nhìn tôi.

_Đã bảo là không phải mà. – Tôi vẫn chối bay chối biến.

_Nếu không phải thì thôi vậy…à! Em muốn nhắc chị là đừng có làm anh Thiên Vương giận, chị sẽ không biết hậu quả sẽ ra sao khi anh ấy giận đâu. – Nó lạnh lùng nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng tôi

Giận? Hậu quả? Rốt cuộc con bé đó muốn nói gì chứ? sao lại úp úp mở mở vậy hả? A! Hết Thiên Vương rồi đến Nhã Đan…ai cũng thích làm tôi điên đầu hết á.

Ầm…ầm…ầm…Tiếng cửa đập mạnh vang lên kéo tôi ra khỏi đống suy nghĩ đó. Tôi đứng dậy và đi ra mở cửa.

Cánh cửa gỗ được mở ra và…hắn loạng choạng bước vào, trên người nồng nặc đầy mùi rượu. Suốt từ sáng đến giờ hắn đi uống rượu đó à?

Hắn ngã bổ nhào vào tôi. Tôi thoáng hoảng hốt rồi cũng đỡ lấy hắn lên giường. Haizzz đã đi thì thôi chứ đừng có mang họa về cho tôi chứ