Chương 13: Chương 13

Tôi chậm rãi bước vào lớp, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi làm cho tôi có phần khó chịu. Tôi nhăn mặt một cái rồi ngay tức khắc lấy lại phong độ lúc ban đầu.

Tôi quay người nhìn xuống dưới lớp. Những nụ cười giễu cợt, những ánh mắt khinh bỉ, những lời bàn tán xì xầm bắt đầu vang lên và tôi chính là đề tài của mọi lời bàn tán, tôi biết chắc rằng…những lời bàn tán đó sẽ không phải nói tốt về tôi.

_Em giới thiệu về mình cho các bạn biết đi.

Giọng bà cô dõng dạc vang lên kéo tôi ra khỏi cái đống suy nghĩ trong đầu và những lời bàn tán của mọi người.

_À…Ừm…mình…tên Hoàng Thiên Thanh…mong các bạn giúp đỡ. – Tôi lắp bắp như em bé vừa biết nói.

Haizzz Thiên Thanh ơi là Thiên Thanh…hôm nay mày bị làm sao vậy ? Cái bản tính không sợ trời, không sợ đất của mày nay bay biến đi đâu mất rồi hả ?

_Con nhỏ đó sinh ra từ cái xó xỉnh nào thế ?, sao lại xấu vậy ? – Giọng chanh chua của một nữ sinh vang lên.

_Ờ! Xấu kinh…nếu không giới thiệu thì tao cũng không nghĩ nó là con người…haha. – Nữ sinh khác mỉa mai.

_Haha…bây giờ con Ánh Tuyết có bạn rồi nha. – Một nữ sinh khác khinh khỉnh nói.

_Phải đó, phải đó…xấu như nhau đúng là trời sinh một cặp…haha. – Nữ sinh khác hưởng ứng.

_...

_...

_...

Những lời bán tán xôn xao vang lên không ngừng làm tôi giận đến tía tai đỏ mặt, nhưng tôi không biết làm gì hơn là im lặng nhẫn nhịn vì tôi không muốn ngay bữa đầu đi học đã để lại ấn tượng xấu.

_Thanh! Em tự chọn chỗ ngồi ình đi. – Giọng bà cô lại vang lên.

_Dạ! – Tôi gật đầu rồi đi nhanh xuống cái bàn còn trống phía sau Ánh Tuyết.

_Thôi, chúng ta bắt đầu bài học mới.

Và buổi học bắt đầu…những lời bàn tán cũng thưa dần rồi một lúc sau nó cũng chiềm vào quên lãng. Một sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn đâu đó vang lên những tiếng giảng bài của bà cô.

***

Rengggg…renggg…

Tiếng chuông báo kết thúc tiết học nhàm chán vang lên. Tôi uể oải nằm ường ra bàn.

_Này đi ăn không ? – Con Ánh Tuyết quay xuống hỏi tôi.

_Ừ! Sáng giờ không ăn gì, sắp chết đói tới nơi rồi nè. – Tôi xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, nhoẻn miệng cười.

Tôi và nó dẹp tập sách rồi đứng dậy đi xuống căntin trường mặc kệ những lời bàn tán về “hai con vịt xấu xí” ở phía sau.

***

Hai đứa tôi vừa bước vào căntin trường thì ngay lập tức, cả căn phòng đều vỡ òa trong những tiếng cười giễu cợt, khinh bỉ. Và tôi biết lý do chứ…đó chính là hai đứa tôi đang là trò cười của mọi người vì vẻ ngoài xấu xí.

Thật chẵng hiểu nổi tại sao con Ánh Tuyết lại kêu tôi hóa trang chi để bây giờ trở thành trò cười cho thiên hạ…A! Thật nhục mặt mà >”

_Bà ăn gì để tôi đi mua. – Nó quay qua hỏi tôi.

_Gì cũng được. – Tôi trả lời cho có lệ chứ bây giờ đối với tôi ăn cái gì cũng chẳng còn thấy ngon.

_Ừ! – Nó gật đầu rồi chạy đi lại quày căntin.

Tôi thì đi kím bàn ngồi, sau một lúc ngó tới ngó lui thì tôi cũng đã chọn được một cái bàn ưng ý nằm ở gần cửa sổ.

Tôi lại cái bàn đó ngồi và đợi nó.

_Lalala…có đồ ăn rồi nè. – Giọng nói oanh vàng của nó vang lên.

Nó đặt đồ ăn xuống và chúng tôi bắt đầu “nhập tiệc”. Mặc dù đối với tôi bây giờ ăn cái gì cũng không ngon nhưng tôi cũng phải ráng ăn vì cái bụng đang biểu tình dữ dội quá >”

_À! Tuyết bà nói tôi nghe cái vụ hồi sáng đi. – Đang ăn đột nhiên tôi nhớ tới vụ hồi sáng và tôi bắt đầu dò hỏi làm cho nó cứng đờ người ra.

_V…ụ nào ? – Nó lắp bắp hỏi lại.

_Thì cái vụ của bà và anh chàng tên Vũ Phong đó. – Tôi nhắc lại.

_Ờ! Thì là…Vũ…Phong là chồng…của tôi. – Nó lắp bắp nói một cách khó khăn.

_HẢ??? Bà nói sao ? l…à…ch…ồng ????? – Tôi ngặc nhiên trừng mắt nhìn nó.

_B…à bé bé cái miệng một cái, bộ bị quê chưa đủ hay sao mà bà la lên vậy hả ? – Nó cáu gắt.

_Xin lỗi! Nhưng…bà và anh ta làm đám cưới khi nào sao tôi không nghe bà nói gì hết trơn vậy ? Hay là bà giấu tôi ?

Tôi cầm cái muỗng chỉa thẳng vào mặt nó hỏi cho ra lẻ, bây giờ không còn là nó giận nữa mà là tôi giận đây này…nó làm đám cười từ khi nào mà kể cả bạn thân như tôi không hề hay biết gì hết á.

_Chưa…chưa có làm đám cười, chỉ…là gọi nhau vậy thôi. – Nó vội huơ huơ hai tay lia lịa chối bỏ.

_Chứ sao ? – Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn nó…không lẽ nó đã bị anh chàng Vũ Phong đó hút hồn mất rồi (O.o).

_Đầu tháng sau tôi và anh ta sẽ làm đám cười.

Phù...tôi thở phào nhẹ nhõm, thế là nó và anh ta chưa có làm đám cưới, vậy là tôi có cơ hội đi dự đám cười của nó rồi ^O^.

_À! Còn bà thì sao ? – Nó chợt hỏi.

_Thì sao gì ? – Tôi ngu ngơ hỏi lại, vì tôi không biết nó đáng hỏi cái gì.

_Cái vụ hồi sáng của bà và anh chàng hot boy Thiên Vương đó. – Nó nhắc lại vụ hồi sáng làm tôi đơ người ra, đôi gò má của tôi bất giác ửng đỏ lên.

Tôi đưa ngón trỏ lên ngoắc nó lại, nó nhướng người, dảnh tai lên nghe điều động trời mà tôi sắp nói.

_Anh ta…là chồng mới cưới của tôi đó. – Tôi e dè nói.

Tôi nhìn nó xem coi phản ứng của nó ra sao khi nghe cái tin động trời đó của tôi, nhưng tôi không thấy động tĩnh gì cả…chỉ thấy nó đang đứng hình, đôi đồng tử giãn ra hết cỡ nhìn tôi. Chắc nó rất sốc đây.

_Bà và anh Thiên Vương là vợ chồng ? – Sau một lúc đứng hình thì nó cũng hoàn hồn trở lại.

_Ừ! – Tôi miễn cưỡng gật đầu.

_Nếu chồng bà là anh Thiên Vương thì tốt quá, tôi không có ý kiến gì hết. – Nhìn thấy cái gật đầu của tôi lập tức nó nhoẻn miệng cười.

_Vì sao ?

_Vì anh ta có điều kiện tốt lại đẹp trai nữa. - Nó chống cằm nhìn tôi. Rồi lại ăn tiếp.

Chã biết nó có là bạn thân của tôi không nữa khi mà lại cười trên nỗi khổ của tôi. Được lắm Trương Ánh Tuyết, tôi sẽ cho bà thấy thế nào là bạn thân. Hãy đợi đấy! Tôi đang suy nghĩ trong đầu một kế hoạch trả thù nó…phải thật tàn ác và tàn nhẫn mới được…hahaha * nụ cười quỷ *.

Rengggg…rengggg…Tiếng chuông kết thúc giờ nghĩ trưa và bắt đầu một tiết học mới reo lên. Tôi và nó cũng lên lớp học.