Chương 12: Chương 12

Kítttt

Chiếc xe của Ánh Tuyết dừng lại ngay trước bãi giữ xe của trường. Tôi bước xuống đợi nó gữi xe.

Một lúc sau nó cũng bước ra, tôi và nó cùng bước vào trường. Vừa bước vào trường, tôi và nó đi được mấy bước thì…

_ Á! ĐẾN RỒI KÌA…THIÊN VƯƠNG, VŨ PHONGGGGGGGGG.

Một loạt tiếng hét kinh thiên động địa của đám nữ sinh vang lên…Chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì…

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… – Và đây là tiếng hét động trời của tôi và con Ánh Tuyết khi thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng đó là…một đám nữ sinh gần trăm đứa đang chạy bán sống bán chết về hướng tôi và nó >”

Tôi và con Ánh Tuyết chạy qua, chạy lại né đám nữ sinh đó một cách điệu nghệ và…không kịp rồi * hic…hic * TT^TT.

Ầm…ầm.

Ôi mẹ ơi, tại sao có nhiều ngôi sao quá vậy nè ?...

Cảnh tượng hiện giờ là tôi và Ánh Tuyết đang bị hai nữ sinh lạ mặt đè nằm bẹp dí dưới đất, không biết trời trăng mây đất gì hết….TT^TT.

_Cái đồ xấu xí, mắt để dưới chân hay sao mà không biết né hả? Làm cản đường không à! Hứ…

Hai nữ sinh đó đứng dậy, phủi phủi quần áo, xoay qua lườm tôi và nó…rồi tuôn một tràng ch.ữi hai đứa tôi mặc dù đây không phải là lỗi của hai đứa tôi nha >””

_Có sao không Thanh ? – Con Ánh Tuyết đỡ tôi dậy.

Tôi đứng dậy choáng váng thấy mười ông trời luôn, sáng sớm chưa kịp ăn gì hết mà đã bị hai con heo đè nằm bẹp dí thì sức nào chịu cho nỗi TT^TT

_Sao trăng gì nữa…Đau muốn chết, thật là xui hết chỗ nói mà. Hai cái con nhỏ trời đánh này đừng để tao gặp lại đó…Gặp lại thì tao sẽ cho tụi nó biết thế nào là lễ độ. – Tôi xoa xoa cái đầu đang nhức lên của tôi.

_Thôi, còn sức mắng người là không sao rồi ha. – Nó nhoẻn miệng cười

Cốp…Tôi cốc một cái vào cái đầu của nó.

_Còn đùa nữa hả? Đánh cái chết bây giờ. – Tôi đưa tay lên hăm he.

_Sợ quá. Chị Thiên Thanh tha cho em….Á! – Nó tỏ vẻ run sợ rồi đột nhiên nó la lên một cái như vừa thấy ma í.

_Chuyện gì vậy?

Tôi định xoay lại xem coi nó đã thấy gì mà la lên ghê vậy…Nhưng chưa kịp xoay lại thì tôi đã bị nó kéo đi một cách thô bạo.

_Đừng nhìn lại, đi nhanh đi. – Nó nói gấp.

_Chuyện gì mà bà kéo tôi đi gấp vậy? – Tôi vừa tò mò vừa lo lắng nhìn nó.

_Không có…

_Vợ ơi!

Chưa kịp để nó nói hết câu thì một giọng nói của con trai, ấm áp xen chút con nít vang lớn ở phía sau. Làm cho nó đứng khựng lại, nó lẩm bẩm cái gì đó mà tôi không nghe được, đôi khi tôi tự hỏi không biết nó có bị ai nhập không nữa ?

_Định trốn chồng hả ?

Từ đâu một nam sinh cực kì đẹp trai, da trắng hơn con gái, gương mặt thì phải nói là còn búng ra sữa nha …Quả là tuyệt sắc nam nhân *O* đẹp không còn từ nào thể tả ( chãy nước miếng ) Chạy tới kế bên Ánh Tuyết môi nở nụ cười chói lóa làm lộ hai núm đồng tiền hoàn hảo. Nếu như so chàng trai lạ mặt này với chồng tôi thì “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười” nha.

_Hề hề Vũ Phong, e…m đâu…có trốn…

_Chứ sao vừa thấy mặt anh thì em đã vội chạy đi rồi? – Chàng trai mang tên Vũ Phong đưa ánh mắt dò xét nhìn khắp người nó.

_E…m em…đưa nhỏ bạn đ..i kím lớp…đúng rồi em đưa bạn đi kím lớp nên không thấy anh đó mà.

Nó cười giả lả…Quái lạ, thường ngày con nhỏ này hùng hồn lắm sao hôm nay nó lắp bắp cứ như vừa làm việc xấu bị bắt quả tang í, nghi ngờ à nha…À! Hồi nãy chàng trai lạ mặt này gọi nó là gì “vợ” và xưng là “chồng” à?...

_Tạm tha cho em lần này, thôi anh lên lớp trước…bye nha vợ yêu! – Vũ Phong cúi thấp người xuống và đặt lên trán nó một nụ hôn rồi bước đi.

WHAT ????? Tôi hoảng hồn, suy nghĩ thế nào thì tôi cũng không thể hiểu nổi hai người này đang làm cái trò gì nữa…Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Người con trai này và nó có quan hệ gì?…Không lẽ nó cưới chồng mà giấu tôi sao? Nó dám à?

Tôi trợn ngược mắt nhìn nó, lần đầu tiên tôi mới thấy một Trương Ánh Tuyết bị người ta hôn mà không phản kháng đó nha…

_Đừng nhìn tôi như thế chứ. – Nó cúi đầu xuống vẻ ngượng ngùng.

_B…à bà…Rốt cuộc bà và anh chàng hồi nãy là có quan hệ gì vậy? – Tôi nhíu mày nhìn nó dò xét….Tôi phải làm sáng tỏ việc này mới được.

_Để tới giờ nghĩ trưa tôi sẽ nói bà nghe, bây giờ thì lên lớp trước đi…Trễ rồi đó.

Nó vội nói lảng sang chuyện khác…Đã vậy thì tôi cũng không làm khó dễ nó nữa, thế nào tôi cũng sẽ phải bắt nó nói ra thôi…Chuyện gì mà Hoàng Thiên Thanh này muốn thì sẽ phải làm cho bằng được *cười nham hiểm*.

_Ừ! – Tôi gật đầu rồi nhoẻn miệng cười.

_Ánh Tuyết!

Tôi và nó chưa kịp đi thì lại có một giọng nói nam vừa trầm vừa lạnh lùng khác xa so với giọng nói lúc nãy của Vũ Phong vang lên…Mà khoan đã, giọng nói này rất quen nha, giống như là…

_Thiên Vương! – Tôi bất ngờ thốt lên khi vừa quay người lại thì một hình ảnh rất đỗi quen thuộc đập ngay vào mắt tôi.

_Có chuyện gì hả anh? – Ánh Tuyết nhìn tôi nghi ngờ rồi lại nhìn hắn hỏi.

_Cô gái này là? – Không màng tới lời nói của Ánh Tuyết, hắn nhìn tôi dò xét rồi hỏi.

May quá chắc hắn không nhận ra tôi…Do tôi có hóa trang mà ^O^, đôi lúc hóa trang cũng có lợi quá chứ. Tôi mừng thầm trong bụng.

_Là bạn em. – Ánh Tuyết lên tiếng trả lời.

_Bạn em?...Nhìn rất quen, không biết có từng gặp ở đâu không nữa. – Hắn đưa tay xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ.

Tôi bắt đầu thấy run run…Lúc đầu nghe cái đám nữ sinh hét lên gì mà “ Đến rồi kìa…Thiên Vương, Vũ Phong” Thì tôi đã ngờ ngợ là hắn rồi…Nào ngờ là hắn thật TT^TT. Hix hix…Thế là khoảng thời gian cứ tưởng thoát nạn lại biến mất…Tại sao số phận của Hoàng Thiên Thanh này lại xui xẻo thế này ????? TT~TT.

_Làm sao anh quen được chứ, con bạn em nó mới về nước mà!

_Thiên Thanh! – Hắn bất ngờ thốt lên, rồi lại nhìn chằm chằm vào tôi.

_Ơ, sao anh…

Chưa kịp để con Ánh Tuyết nói hết câu thì tôi đã huých vào vai nó một cái. Ánh Tuyết…Bà không nói thì cũng không ai nói bà câm đâu nha.

_Bị bắt quả tang rồi nha…Vợ yêu! – Hắn bước tới, nói nhỏ vào tai tôi. Mĩm cười, một nụ cười đầy quỷ dị…Rồi lạnh lùng bước đi.

Đột nhiên tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy khắp người, hắn nói thế là có ý gì chứ? Định dọa chết người à? TT^TT.

_Này! Lúc nãy anh ta nói gì với bà vậy ? – Đợi khi bóng hắn vừa khuất, nó liền quay qua hỏi tôi.

_Không có gì! – Tôi thở dài chán nãn.

_Phải không? Nhìn bà rất đáng nghi nha. – Nó nhìn tôi dò xét.

_Khi nào tôi biết được mối quan hệ giữa bà và anh chàng Vũ Phong lúc nãy là gì thì tôi sẽ nói cho bà biết. – Tôi nhìn gương mặt đang dần méo mó của nó mĩm cười đắc thắng.

_Được, lát nữa tôi sẽ nói bà nghe…Còn bây giờ thì lên lớp trước đã. – Nó nói rồi kéo tôi đi một mạch lên lớp luôn.

Rengggg…Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên và cũng vừa kịp lúc tôi và nó đứng trước cửa lớp. Cũng may là ông hiệu trưởng sắp cho tôi học cùng lớp với Ánh Tuyết đó, nếu mà học khác lớp thì…Chắc tôi sẽ phải dùng uy lực của gia tộc họ Hoàng ra uy hi.ếp ông ta ép buộc ông ta cho tôi học cùng lớp với Ánh Tuyết ^O^.

_Bà ở đây đợi cô nha, tôi vào lớp trước. – Con Ánh Tuyết quay qua nhìn tôi và nói.

_Ừ! Bà vào lớp trước đi. – Tôi gật đầu và mĩm cười.

***

Oápppp! Đã hơn 5 phút rồi sao bà cô vẫn chưa đến nhỉ…trễ rồi mà. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đep tay, nhăn nhó thầm ch.ữi rủa bà cô vì đã dám để tôi đứng ngoài cửa lớp đợi hơn 5 phút. Trong lớp thì đám học sinh cứ nháo nhào cã lên…Tôi ngồi xổm xuống đất gục mặt vào hai đầu gối.

_Em kia…Là học sinh lớp nào sao không vào học mà lại ngồi ở đây? Đã biết bây giờ là mấy giờ rồi không? – Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Tôi ngước mặt lên nhìn thì ra là cô giáo…Tôi uể oải đứng dậy, cúi chào lễ phép rồi nói :

_Dạ…Em là học sinh mới của lớp 12A ạ.

_Ồ! Thì ra là học sinh mới…Vậy em đứng đây đợi tôi vào giới thiệu với lớp. – Nói rồi bà cô bước vào lớp.

Tôi đứng ở ngoài đợi bà cô giới thiệu.

_Em vào đi – Giọng bà cô dõng dạc vang ra.

===============End Chap 12===============

Trường Marie Curie :

Tả sơ bộ về ngôi trường Marie Curie : ( Zun : Có vài chỗ nếu không đúng thì cũng đừng trách tác giả nha ^^ ).

Ngôi trường rộng lớn, có 8 dãy phòng học : A, B, C, D, E, F,G, H và tôi học ở dãy A rộng nhất trong 8 dãy, dãy này giành cho các lớp chuyên như 10A1, 11A1, 12A1 tuy nhiên vẫn có một lớp học “đặc biệt” đó là 12A0, lớp học này chỉ giành cho học sinh nam đó là những chàng trai được nữ sinh trong trường phong là “hot boy” của trường Marie Curie ( Vì sợ các nữ sinh làm phiền nên phải thành lập ra lớp “đặc biệt” này để bảo vệ các “hot boy” ).

Các phòng học đều được trang bị một micro cho giáo viên. Đa số các phòng được trang bị máy điều hoà nhiệt độ (1 phòng thường có 4 quạt trần và 2 máy điều hoà).

Các dãy phòng học được xây dựng theo kiến trúc Pháp đặc trưng. Các dãy hành lang với kiến trúc kiểu mái vòm cổ kính. Đỏ, vàng và trắng là ba tông màu chủ đạo đặc trưng của Marie Curie.

( Tới giờ chém bừa đây ^O^ )

Đây là ngôi trường giành cho các học sinh nhà giàu hay còn gọi là “quý tộc”…Vì chỉ có những gia đình có chức có quyền thì mới có khả năng chi trả những khoản học phí khủng của ngôi trường này. Tuy nhiên…Vẫn có những học sinh giành được học bổng toàn phần.

Đồng phục nam của trường : gồm chiếc áo sơ mi phối hợp cùng quần kaki đen.

Đồng phục nữ của trường : gồm chiếc áo sơ mi ngắn tay kết hợp với chiếc váy ngắn màu xám cực “chất”.

Và còn đi kèm “phụ kiện” là chiếc mũ đội đầu cùng chiếc cà-vạt màu đỏ và chiếc áo khoác ngoài màu xám có in hình logo của trường.