Chương 10: Chương 10

Khi Ánh Tuyết vừa khuất bóng, tôi liền trở vào trong nhà. Vừa vào tới thì tôi đã phải nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của hắn rồi (>”

Tôi ngó lơ hắn định vào thẳng trong nhà luôn nhưng…thật bực mình khi mà tôi đi tới đâu thì liền bị hắn chặn lại, tôi qua phải hắn cũng qua phải, tôi qua trái hắn cũng qua trái, tôi lùi thì hắn sấn tới…Thế đấy, thử hỏi tôi có bực mình không chứ ?...Cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng mà (>”

- Anh muốn gì đây ? – Tôi chống hai tay hất mặt nhìn hắn.

- Không có gì ! – Hắn quay ra nhìn chỗ khác chẳng thèm nhìn tôi.

- Vậy thì anh tránh ra.

Tôi bực tức. Máu nóng của tôi đang sôi sùng sục ngay trên đầu rồi đây này, nếu như đây không phải là nhà hắn thì có lẽ tôi đã xông vô đánh hắn một trận tơi tả rồi (>”

- Cái gì đây ? – Hắn không quan tâm đến lời nói của tôi mà thẳng tay giật ba bộ đồng phục mà tôi đang cầm trên tay.

- Trả lại cho tôi, trả lại đây.

Tôi giật mình liền giằng co với hằn để lấy lại ba bộ đồng phục đó, với chiều cao 1m70 của tôi thì sao đọ được với chiều cao 1m84 của hắn chứ (TT~TT)…Nhưng tôi vẫn cố nhón chân lên giành lại mấy bộ đồ trên tay hắn cho bằng được.

Tôi cứ thế nhón chân, với tay giành lại mấy bộ đồng phục…Hai đứa tôi giành qua giành lại, được một lúc…hắn mất đà và ngã xuống, đã thế hắn còn kéo theo tôi ngã xuống chung nữa chứ (TT^TT).

“Ầm”

Và tình cảnh hiện giờ là…Tôi đang nằm ngay trên người hắn (TT^TT).

Nghe thấy tiếng động, con bé Đan Đan ngồi trong phòng khách liền chạy ra xem. Và nó cũng rất bất ngờ khi thấy tình cảnh hiện giờ của tôi và hắn…Nhưng khoảng mấy giây sau thôi thì nó đã thu lại cái gương mặt bất ngờ đó và thay vào là một gương mặt gian cùng với một nụ cười đầy ẩn ý…

Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ khi thấy gương mặt đó của nó, có lẽ nó đã hiểu lầm, tôi tính lên tiếng giải thích nhưng khi vừa mở miệng thôi, chưa kịp nói lời nào thì…

- Á ba mẹ ơi…anh hai với chị hai tính đầu độc con nít này. – Nó vừa nhãy tưng tưng lên vừa la làng, tay chỉ vào hai chúng tôi (>”

Ặc cái con bé này, đầu độc gì chứ…là là tai nạn mà, là tai nạn đó (ToT) đã vậy còn la lên nữa chứ, bộ tính kêu hết mọi người trong nhà ra coi tình cảnh hiện giờ của tôi sao hả trời ?. Chết rồi! Nếu mọi người nhìn thấy thì sẽ ra sao đây ?.

- Hai cái đứa này, tụi mày đang làm gì thế ?…có gì sao không để lên phòng hả ? – Mẹ hắn vừa bước ra liền trách…

Còn mọi người hầu trong nhà thì cũng kéo nhau ra đầy đủ…người nào người nấy cũng bụm miệng cười khúc khích làm tôi quê muốn chết. Thật là nhục mặt mà…tôi muốn đào một cái hố rồi chui xuống chết quách đi cho rồi (TT^TT). Đường đường là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng như tôi thì sao có thể trở thành trò cười ọi người như thế chứ (T~T)…Aaaaaaa tôi muốn gϊếŧ chết tên Thiên Vương này…vì hắn mà tôi ra nông nổi này đây (>”

- Không ngồi dậy sao ? Vợ muốn nằm vậy luôn à ? – Hắn chống hai tay, nhướng người nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười trêu chọc.

- A…I ai nói ? – Tôi lắp bắp rồi lật đật ngồi dậy, tôi cũng không quên giật lại ba bộ đồng phục trong tay hắn.

- Xin phép mẹ con lên lầu. – Tôi cúi người chào bà rồi quay ra nhìn Đan Đan, nó đang cười khúc khích vì kết quả mình đã nhận được…đó là làm cho tôi quê độ đến chết luôn nè.

Tôi đưa tay tạo thành nấm đấm ra trước mặt Đan Đan như muốn nói “Em hãy đợi đấy !”…Nó không sợ lại còn lè lưỡi trêu tôi nữa chứ. Tôi lườm nó một cái sắc lẹm rồi ôm cơn lửa giận dữ đi lên phòng.

“Rầm”

Tôi đóng sầm cửa lại một cách thô bạo. Tôi liền nhảy tót lên giường

- Grr…Thiên Vương chết tiệt…Anh là đồ đáng ghét…!

“Bụp…Bụp…Bụp…”

Tôi chữi rủa hắn, tay đấm thình thịch vào cái gối màu trắng mà tôi đang cầm trên tay. Tôi tưởng tượng đây chính là mặt hắn, đánh hắn không được thì đánh cái gối này cho hả giận (^O^).

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở thì hoảng hồn quay người lại…hắn đang đứng tựa lưng vào cánh cửa, hai tay đút vào túi quần, nhìn rất phong độ nha (*O*). Tôi lắc đầu vài cái…không thể bị kẻ thù mê hoặc được.

- Không thể làm gì tôi nên em trút giận lên gối của tôi à ?

Hắn nhíu mày nhìn vào cái gối lúc nãy bị tôi đánh một cách không thương tiếc…Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên đều đều, làm tôi có phần hơi run sợ...

- Hơ hơ...kh…ông có, tôi…tôi chỉ phủi bụi…phủi bụi thôi !

Tôi vờ lấy tay phủi phủi lên cái gối lúc nãy…nhe răng cười với hắn. Hắn nhếch môi rồi đi gần lại về phía tủ, và lấy một bộ đồ rồi đi vào phòng vệ sinh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đấm một cái thật mạnh vào cái gối…tôi thảy cái gối xuống và lấy hết tất cả đồ ở trong vali ra rồi sắp hết vào cái tủ đồ lớn màu trắng còn trống, tôi cũng không quên dẹp ba bộ đồng phục vào tủ đồ luôn…

Sắp đồ xong, tôi tung tăng hí ha hí hửng chạy xuống nhà dưới kím mẹ hắn để xin phép về việc học này của tôi…