Tố Tố nhìn chú chó nhỏ nằm trên mặt đất, lòng đau đớn, vừa rồi
còn vui vẻ cùng cô vui đùa giờ cẩu cẩu chẳng lẽ bị cô dùng điện hại chết sao? Ô, cô không phải cố ý, Tố Tố mắt nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cẩu cẩu, lại nhìn
Sở Lăng Xuyên."Nó, nó đã rồi chết sao?" Tố Tố nói xong ngồi xổm xuống, muốn
sờ xem, chú chó là bị điện giật làm cho hôn mê hay là đã chết, nào biết tay vừa đυ.ng đến đầu chú chó là lúc, chú chó đột nhiên đứng lên.
"A!" Tố Tố cả kinh nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi trốn vào trong lòng Sở Lăng Xuyên, Sở Lăng Xuyên cười cười ôm Tố Tố,tay vỗ vai cô xem như an ủi, mà con chó nhỏ sa khi bị điện giật lại tràn đầy sinh lực, phe phẩy cái
đuôi giống như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ chạy tới bên người chủ, còn vây
quanh chủ sủa vài tiếng.
Tố Tố trợn to mắt nhìn chú chó nhỏ, không biết nên khóc
hay nên cười, bất quá nhìn chó nhỏ không có việc gì, trong lòng cũng được an ủi không ít, nếu thực bị điện giật làm cho chết, cô thật sự sẽ cảm thấy rất áy náy.
Chủ của hàng đối với việc chó nhỏ bị điện giật bất tỉnh tỏ ra rất bình tĩnh, tựa như không có việc gì xảy ra, sau đó lại tiếp tục lưu loát giới thiệu sản phẩm, Tố Tố lúc lúc này mới biết được, Sở Lăng Xuyên tới mua cho cô dụng cụ
phòng thân.
Nhìn mấy thứ, Tố Tố mua, về phần cái kìm điện kia, chủ tiệm nói là thể chất của chó không giống với người, cho nên điện giật chỉ làm cho choáng váng, mà Tố Tố cảm thấy chất lượng của kìm điện này có vấn đề, cho nên chó nhỏ bị điện giật mới không có việc gì.
Tố Tố cảm thấy thứ này không đủ để phòng thân, nhưng
Sở Lăng Xuyên vẫn mua.
Từ trong tiệm đi ra, hai người lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe về phía
trước rồi quay sang nhìn Tố Tố, nghĩ đến cảnh vừa rồi giữa cô và chó nhỏ, nhịn không
được cười, Tố Tố nhìn anh cười rồi liếc nhìn mình, cũng nhịn không được nở
nụ cười.
Sở Lăng Xuyên cảm thấy Tố Tố thật khờ, nhưng cũng thật đáng yêu, hơn nữa giờ phút này
cười rộ lên, thật sự rất xinh đẹp. Nhớ tới
vừa rồi nghĩ cô nghĩ rằng chó nhỏ đã bị điện đã chết đôi mắt ửng đỏ cả lên,
rồi cẩu cẩu bỗng nhiên 'Xác chết vùng dậy', Tố Tố lại bị dọa nhảy dựng
lên chạy trốn sau lưng anh.
Nhịn không được nâng tay, sủng nịch ôn nhu xoa đầu Tố Tố, cười
trêu chọc nói: "Ngốc, bị một con chó nhỏ dọa sợ, em thực quăng hết mặt mũi của lão công em đi rồi a,cứ tưởng em thông minh lắm, còn chờ đề cao a."
Tố Tố cảm thấy rất xấu hổ, anh còn đi trêu
chọc cô, so với chó nhỏ kia còn kinh khủng hơn, chụp khai tay anh, nhăn
mũi, hừ một tiếng: "Anh còn dám trêu trọc em sao."
Sở Lăng Xuyên cười cười không nói gì, lái xe về nhà, Tố Tố phản ứng một chút cảm thấy Sở Lăng Xuyên trong lời
nói có hàm ý
sâu xa, "A Ý của anh là chú chó kia giả bộ bất tỉnh? Cố ý làm em sợ sao?"
"Ừ đúng vậy." Sở Lăng Xuyên trong mắt ý cười càng đậm, quay
đầu nhìn thoáng qua Tố Tố, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô mở to trừng anh, anh mới hảo tâm giải thích, "Cái kia con chó sau khi bị choáng váng đi qua, chủ tiệm biểu hiện rất bình tĩnh, có thể thấy được, việc ngoài ý muốn này không phải là lần đầu tiên phát sinh. Hơn nữa, lúc mới đầu con chó chạy đến chỗ em còn rất khỏe mạnh, đầy sinh lực, sau đó là vui vẻ mừng rỡ,lúc em đùa với nó nó còn đang cười cơ."
Tố Tố trừng to mắt, ngạc nhiên, không dám tin, cuối cùng hỏi một câu "Cười? Chó cũng biết cười sao?"
"Đương nhiên là có. Trên mũi nó khi cười sẽ có nếp nhăn, môi hướng về phía
trước, lỗ tai về phía sau, miệng khẽ nhếch lộ ra răng nanh, đấy là đang cười."
Sở Lăng Xuyên nói xong Tố Tố hồi tưởng lại biểu tình vừa nãy của chú chó, quả
nhiên là giống với lời Sở Lăng Xuyên nói, không nghĩ tới anh quan sát kĩ như vậy, không hổ là lính trinh sát, trong lòng đối với anh có vài phần
sùng bái.
Sùng bái một chút, kết hợp với tình cảnh ngay lúc đó, Tố Tố cũng tin lời nói của Sở
Lăng Xuyên,cô bị một con chó nhỏ lừa gạt, nhịn không
được cười nói: "Con vật kia cũng quá ác đi, thật sự là hư hỏng. Bất quá
cũng rất linh hoạt, lại còn rất thông minh."
"Em thích chó sao?"
"Ukm, nhưng cũng không phải quá yêu thích."
Hai người cũng khong nói thêm, Sở Lăng Xuyên chuyên tâm lái xe, Tố Tố
càng thêm tin tưởng, kìm điện kia kỳ thật không có tác dụng, ít nhất không đến nỗi thần kỳ như chủ tiệm nói, tóm lại mặc kệ như thế nào cũng là hàng dỏm. Coi như cô và anh bị mắc lừa đi.
Xe chạy được một đoạn đường, di động của Sở Lăng Xuyên vang lên, Tố Tố giúp
anh nhận điện thoại, là của Sở mẹ gọi tới, nói Sở
Lăng Xuyên trở về, muốn giữa trưa bọn họ về nhà ăn cơm.
Sau khi gác máy, Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố đi siêu thị, mua vài thứ về nhà biếu cha mẹ. Lần này anh cả không tới, chỉ có Sở ba cùng Sở mẹ ở nhà, nhìn Sở Lăng Xuyên trở về, hai vị trưởng bối rất là
cao hứng.
Giữa trưa làm một bàn đồ ăn, rất phong phú, không khí ăn cơm vô cùng náo nhiệt,
người một nhà đều cùng ngồi một chỗ trò chuyện, nói chuyện phiếm, sau đó đều đi ngủ trưa. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đi tới phòng của anh.
Tố Tố đây là lần đầu tiên đến phòng này, căn phòng được bố trí mang đậm hơi thở nam tính,
ấn tượng sâu nhất khắc chính là rất.nhiều cúp, giấy khen, còn có một số mô hình xe
tăng, súng ống,...
Thời điểm Tố Tố đang tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh, Sở Lăng
Xuyên đã vươn tay ôm lấy Tố Tố, cả hai ngã xuống giường, anh không
nói hai lời liền hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của Tố Tố.
Anh cảm thấy không chút lo sợ trong khi trong lòng Tố Tố cực kỳ hoảng sợ, cửa không có khóa, mẹ có thể vào đây bất cứ lúc nào, cô khẩn trương vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh, tránh né anh hôn cô, nhưng anh đang cố ý làm chuyện xấu nên không để ý đến mấy hành động vụn vặt của cô.
Hai cơ thể gắt gao dán lấy nhau, không khí ái muội bao trùm cả căn phòng, Tố Tố cố gắng nhưng không thể đẩy được anh ra, liền mặc để cho anh làm càn, cô cảm thấy dù
sao giờ cũng đang là ban ngày lại có ba mẹ chồng ở nhà, anh muốn náo cũng không dám làm gì, cùng lắm chỉ luyện tập hôn môi một chút mà thôi.
Thời điểm Tố Tố suy nghĩ như vậy, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra,
cô ngẩn người, vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên đi ra, tim đập thình thịch, mặt đỏ ửng lên,lúc Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố ngồi dậy, Tố
Tố nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của bà,mà xấu hổ không thôi.
Sở Lăng Xuyên đứng dậy đứng chắn trước mặt Tố Tố, nhìn Sở mẹ, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, sao mẹ lại không gõ cửa."
Sở mẹ mặt không đổi sắc, nhìn Sở Lăng Xuyên liếc mắt một cái, nói: "Được
rồi, nói thêm làm cái gì. Mẹ là tới nhắc hai người một tiếng, hơn mười
ngày không về nhà, khó khăn lắm mới có dịp trở về một lần, chiều nay nên đến thăm nhà ba mẹ chồng một chút, cho phải phép."
"Vâng con đã biết."
Sở Lăng Xuyên đáp một tiếng, sở mẹ xoay người rời đi, sau đó dừng lại, hai mắt mong đợi nhìn về phía Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hỏi: "Đúng rồi, các
con tính đến khi nào thì muốn có con?"
"Mẹ...." Sở Lăng Xuyên kêu một tiếng mới đi đến, ôm lấy sở mẹ làm nũng sau đó mới khép cửa lại, Tố
Tố cũng hi vọng nghe thấy chuyện giữa Sở Lăng Xuyên và Sở mẹ nhưng cũng không nghe rõ cụ thể.
Câu nói của Sở mẹ làm cho cô cảm thấy rất bất ngờ
không kịp đề phòng, ngay cả việc chuẩn bị tâm lý cũng không có, con cái, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Cho nên cảm thấy rất bàng hoàng, sửng sốt.