Phải bắt đầu từ đâu đây ta ? "Once upon a time...", không, hơi bị lỗi thời ! "Chuyện kể rằng....", không, có một chút hơi hướng cổ tích đâu đây ! Haizzz, rắc rối quá ! Thôi thì vào luôn vấn đề, khỏi phải xoắn ! (cho tớ đôi ba phút tự kỉ một tí *smile* ).
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
- Con cái nhà ai lại để ở đây ? - sơ Maria trên đường trở về mái ấm dành cho những trẻ em lang thang bỗng nhìn thấy một đứa bé bị vứt bên vệ đường - Tội nghiệp ! Ta với con cũng coi như có duyên. Thôi thì theo ta về mái ấm nhé !
Đó là một đứa bé gái xinh xắn được đặt trong một cái giỏ màu đỏ, vứt dưới một gốc cây anh đào bên vệ đường. Bên trong chiếc giỏ còn kèm theo một lá thư với lời nhắn nhủ "Xin hãy chăm sóc Uee giúp tôi hỡi người tốt bụng". Thế đấy, một cô bé xinh đẹp lại bị mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ khi mới tròn 1 tuổi. Nhìn từ góc cạnh nào cô bé cũng đều dễ thương, xinh đẹp một cách lạ thường : một làn da trắng hơn cả tuyết, một mái tóc bạch kim loe hoe vài ba cọng, đôi mắt tím một màu tím của đá tử tinh long lanh sáng hơn cả những tinh tú trên trời cao, hàng mi cong vυ"t, một cái mũi cao bé bé xinh xinh, cái miệng chúm chím khẽ bặp bẹ cười. Đẹp như một thiên sứ hạ phàm. Nhưng điểm đặc biệt nhất chính là cái bớt son hình đôi cánh ngay giữa lưng cô bé. Một dấu hiệu cho thấy lai lịch của cô bé này không bình thường như bao người khác...
Thời gian thắm thoát thoi đưa, mới đó đã 17 năm trôi qua, Uee nay đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi vô cùng xinh đẹp. Không những thế, Uee còn hát rất hay, một giọng hát say đắm lòng người. Có thể nói đó là tài năng thiên phú của Uee.
Theo như quy định của mái ấm Paradise thì đứa trẻ nào khi đủ 18 tuổi, cái tuổi trưởng thành, chín chắn để đưa ra những quyết định trọng đại của bản thân, sẽ phải sống tự lập một mình, không còn được nương nhờ mái ấm, không được các sơ che chở nữa. Và kể từ bây giờ, cuộc hành trình mới của Uee chính thức bắt đầu....
Uee rong ruổi những chặng đường xa xôi chỉ mong tìm được một công việc lương thiện nhưng kết quả cũng chỉ là con số 0. Đi đến nơi nào người ta cũng cần bằng cấp nào là trình độ phổ thông, bằng đại học hay tấm bằng cử nhân, còn trong tay Uee chẳng có một tờ giấy lộn lưng nào cả.Có nơi lại đòi hỏi luôn kinh nghiệm làm việc dăm ba năm. Mà những thứ ấy Uee nào có. Mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong mái ấm, được các sơ chăm lo, uốn nắn, dạy cho từng con chữ, chưa từng trải nghiệm cuộc sống lăn lộn bên ngoài, cho nên đối với Uee tất cả đều là những điều mới lạ.
Tìm từ sớm tinh mơ đến chập tối tờ mờ vẫn chưa tìm được một công việc ra hồn. Buồn bã, mệt lã, điều duy nhất Uee có thể nghĩ trong lúc này đó là một nơi dừng chân tá túc, một nhà nghỉ nho nhỏ vừa túi tiền.