Chương 91: Tinh khí của linh hồn

Anh trai tôi rất hiếm khi mới tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng như vậy.

"Có chuyện gì vậy, này...

bây giờ đã là hơn nửa đêm rôi..."

Tôi nhắc nhở anh ấy.

"Chúng ta lập tức khởi hành, đi suốt đêm trở vẽ, Lâm Thừa Dũng còn có việc riêng phải làm sao, nói chậm một ngày là một ngày, nhưng mà dù sao thì người ta cũng là đại kim chủ đấy."

Anh của tôi vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt ý nhìn tôi một cái.

Những lời nói này của anh ấy rõ ràng chỉ là một lý do để ngụy biện nhưng mà có thể khẳng định được anh ấy đang nghĩ đến một việc quan trọng, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không có những biểu hiện nghiêm túc như vậy.

Anh ấy lái xe chạy đi với tốc độ một trăm ki-lô-mét trên giờ, sau đó mới nghiêm nghị nói với tôi: "Lan Lăng, vừa rồi anh đã phát hiện ra một chuyện."

"Chuyện gì vậy? Em nhìn thấy biểu cảm của anh như vậy cho nên cũng không dám hỏi."

"Đây chỉ là theo phỏng đoán của anh mà thôi, em nghe thử một chút xem có thấy đúng hay không."

Anh ấy trầm ngâm một lát, đợi thời gian dần dần trôi qua mới bắt đầu nói: "Anh nghi ngờ...

ông cố dùng chiếc tháp kia để hấp thu khí tức của sinh hôn giúp duy trì tiếp tế cho bà cố."

Tôi cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, hôm nay khi mà nhìn thấy ông cố cầm lấy chiếc tháp hơn nữa còn mang theo u hồn của bà cố xuất hiện ở phía sau thì tôi đã lập tức nghĩ đến một vấn đề.

Hơn nửa đêm, ông cố lại mang theo chiếc tháp đi ra làm cái gì? Hồi tưởng lại lần trước, chính miệng bà cố đã nói ra: "Nói không chừng hai chúng ta đã vi phạm quá nhiều luật âm, chúng ta có phải sẽ tan thành mây khói phải không?"

Còn có thêm một số điểm khác nữa đó là mấy sợi chỉ đỏ ở trên cổ của em họ Trần Tổ Hinh là có chuyện gì xảy ra, vì sao sau khi chạm vào sợi chỉ đỏ thì linh hôn của em ấy lại rời khỏi cơ thể, khiến cho mọi người thật khó hiểu? "Em có nghĩ vậy không Lan Lăng?"

Säc mặt anh của tôi ngưng trọng lại, nói: "Nói không chừng cái tháp kia dùng để hấp thu khí tức của những linh hôn các cô gái, sau đó dùng để tiếp tế cho bà cổ, nếu không thì tại sao khi chúng ta gặp bà cố thì thấy bà mắt ngọc mày ngài vô cùng xinh đẹp lại còn nói cười vui vẻ, không chỉ không trở nên ngốc nghếch mà ngược lại có cảm xúc rất giống như một người sống."

Tôi im lặng gật đầu.

Anh của tôi đập mạnh lên tay lái một cái, chiếc còi ở trên đường cao tốc phát ra âm thanh một cái thật chói tai, sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Cho nên vậy mới nói, cái gì mà đắc tội với quỷ vương, cái gì mà trong nhà làm âm dương dẫn đến phụ nữ trong nhà đều chết sớm, tất cả đều là giả dõi! Chân tướng đó chính là cái tháp kia! Cái tháp đó đã hấp thụ quá nhiều khí tức của sinh hồn phụ nữ ở chung quanh"

Anh ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghi ngờ thời điểm khi mẹ của chúng tôi về quê cũng bị hấp thụ hết tinh khí của linh hồn.

Còn có tôi, từ khi sinh ra tôi đã sống ở trong căn nhà mà tổ tiên đã để lại, nhưng mà tôi lại có tứ trụ thuần âm cho nên có bị hút đi một chút cũng không sao hết.

"Không nghĩ tới ông cố lại là một người như vậy, chỉ vì vợ của mình mà ngay cả con cháu của mình cũng dám làm vậy."

Anh tôi hừ một tiếng.

"Bình tĩnh một chút, anh à...

nếu như đó là em thì em cũng sẽ làm như vậy.

Tôi an ủi anh trai của minh.

Anh tôi liếc nhìn tôi một cái: "Em có thể nghĩ lại xem, em không cảm thấy tức giận sao?"

"...

Khi yêu một người, họ thậm chí không ngại sẽ ném mình vào biển lửa nghiệp chướng, huống chỉ là những người khác ở xung quanh."

Buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch lần trước đã biểu diễn rất thành công, tất cả vé đều bán hết, doanh thu lên đến mấy trăm triệu, sau khi khấu trừ tất cả phí tốn thì nhóm trưởng phát cho mỗi thành viên một số tiền, ngoài ra còn mời mọi người đi ăn liên hoan.

Tôi cũng nhận được lời mời, là Vân Kỷ tự mình đến bảo tôi, nhưng mà đối với những bữa tiệc liên hoan như vậy thì tôi hoàn toàn không có hứng thú, nhưng mà hiện tại Vân Kỳ đang hẹn hò với Mộ Vân Giang cho nên có lẽ có thế lấy từ cô ta một số tin tức có ích.

Bên trong một quán ăn ở bên cạnh trường học, trong đó có bổn chiếc bàn, Vân Kỳ lôi kéo tôi ngồi ở một bên và chủ đề nói chuyện chính là Mộ Vân Giang.

Cô ta một mực chăm chú nghe những việc hồi nhỏ của Mộ Vân Giang, tôi vân có nhớ rõ một số việc hồi nhỏ của anh tai Vân Kỳ cười ngọt ngào giải thích nói: "Không có ý gì đâu...

Lan Lăng, tại vì chị muốn đưa anh ấy đi gặp bố mẹ cho nên chị nghĩ là nên tìm hiểu rõ hơn về anh ấy."

Gặp bố mẹ? Không phải chứ! Đây là muốn bàn chuyện cưới hỏi luôn hay sao? Vân Kỳ cười giải thích nói: "Lan Lăng, chị cũng lớn hơn em một tuổi, sắp tới đã là hai mươi rồi, hiện tại ở xã hội này nếu con gái không đi lấy chồng sớm một chút thì sau này đến tám, chín phần sẽ thành gái ế chồng, vì vậy chị có ý định qua một thời gian ngắn nữa sẽ đưa anh ấy đi gặp bố mẹ, nếu như không có vấn đề gì thì chị sẽ qua gặp mặt bố mẹ của anh ấy,cuối cùng thì cả hai nhà sẽ cùng ăn với nhau một bữa cơm, sau đó hai bọn chị sẽ đi đăng ký kết hôn rồi chờ chị tốt nghiệp đại học xong sẽ tổ chức lễ cưới."

Tôi nghe xong thì cũng phải trợn mắt há mồm: "Vân Kỳ, chị đã sẵn sàng chưa vậy? Hai mươi tuổi mà muốn kết hôn sao? Anh ta..."

Mộ Vân Giang chính là một con thú đội lốt người đó! Không biết phía dưới lớp da người đó là cái gì đâu! Vân Kỳ khi nói đến Mộ Vân Giang thì mắt liền sáng lên, trong ánh mắt mang theo một loại mê luyến, lại còn có cả sùng bái, xem ra tên Mộ Vân Giang kia không chỉ khiến cho cô ta nghe lời khi ở trên giường mà còn hoàn toàn thu được trái tim của cô ra rồi.

Tôi cau mày lại, cẩn thận quan sát lời nói và hành động của Vân Kỳ, phát hiện ra sắc mặt của cô ta không có gì khác thường nhưng mà đến khi cô ta mang thức ăn lên thì cô ta có hành động đã thu hút sự chú ý của tôi.

Trên bàn rõ ràng là có một chiếc chậu nhỏ để đựng nước trà ở trên bàn vậy mà cô ta lại như không thấy, dùng tay đổ rượu xuống đất, hơn nữa ở đằng sau cô ta còn có một cái ghế không nhưng cô ta treo túi của mình lên trên phân dựa lưng của ghế và không cho phép ai để nó lên trên mặt ghế.

Tôi càng nhìn thì càng thấy lo lắng, những hành động này của cô ta cho tôi thấy giống như cô ta đang nuôi dưỡng bên mình một con quỷ.

Vân Kỳ lúc trước hoàn toàn không hiểu về đạo thuật, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là do Mộ Vân Giang dạy cô ta? Ví dụ như chút nước từ trong chén ra mặt đất, ví dụ như làm trống một đôi bát đũa hay làm trống một chỗ ngồi...

Nhưng mà tôi cũng không cảm nhận được quỷ khí ở xung quanh đây, chiếc ghế dựa ở phía sau của cô ta cũng không có điều gì khác thường.

Nghĩ đến quan hệ bây giờ giữa cô ta và Mộ Vân Giang thì tôi càng cảm thấy mình nhất định phải đề phòng cô ta, vì vậy tôi đã lén chụp một bức ảnh và gửi cho anh trai.

Anh trai tôi lập tức nhắn tin lại, anh ấy nói sẽ lập tức lái xe qua đây, bảo tôi tận lực níu Vân Kỳ lại, phải quan sát cô ta thật kỹ Sau khi kết thúc bữa tiệc liên hoan, Vân Kỷ uống một bụng đầy rượu sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn trai đến đón cô ta, tim tôi đập thình thịch, chẳng lẽ Mộ Vân Giang muốn xuất hiện ở trước mặt của tôi sao? Lần trước anh ta bắt cóc tôi, anh ta giải thích rằng đây là muốn "giúp đỡ' tôi, anh ta đem thai nhi ở trong bụng ra một nửa rồi chuyển đến trên người của con búp bê, anh ta Mộ Vân Giang định sử dụng thuật định hồn lột da chẳng lẽ chỉ vì muốn "giúp đỡ"

tôi hay sao? Tôi sẽ không tin rằng những kẻ độc ác và biếи ŧɦái như vậy sẽ có bất kỳ lòng tốt nào dành cho người khác.

"..

Thật đáng ghét, tự em sẽ thuê xe rôi về"

Vân Kỳ cúp điện thoại, bĩu môi làm nũng nói: "Thật là đáng ghét, hôm nay anh ấy không ở đây, cho nên không thể tới đón chị được...Ôi, sau khi kết hôn rồi mua nhà ở đây thì thật tiện..."

Cô ta một bên nói chuyện, một bên thì lảo đảo mang theo cái túi của mình đi, tôi nhìn thấy cô †a nói lấm bẩm với chiếc ghế trống không có người ngồi kia: "Đi thôi."

Đây nhất định là có điều gì đó kỷ lạt Những hành động này của cô ta chính xác là đang nuôi dưỡng quỷ ở bên người, nhất là nuôi dưỡng tiểu quỷ ở bên người, chắc có lẽ là tên Mộ Vân Giang giả kia đã dạy cô ta vào sáng nay.

Nhưng mà lại không có bất kỳ con quỷ nào ở đây, chẳng lẽ cô ta nuôi quỷ không thành công? Tôi đi theo sát cô ta đến bên đường, sau khi cô ta thuê xe rời đi thì xe của anh tôi cũng lập tức dừng lại ở trước mặt tôi.

Tôi mở cửa ra ngồi lên xe thì phát hiện ra Giang Lãnh đang ngồi ở đó.

"Sao anh lại ở đây?"

Tôi cảm thấy hơi bất ngờ.

Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nói nhảm, chẳng lẽ để cho hai người các em một mình đi đối phó với Mộ Vân Giang sao? Hai người không phải là đối thủ của anh ta, huống chi mục tiêu của anh ta chính là bụng của em!"

"Này, hai người nhìn xem, tại sao cô ta lại xuống xe...

đó không phải là Tư Đô Nam hay sao!"a