- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 88: Chỉ cần em biết là được rồi
Cô Dâu Của Diêm Vương
Chương 88: Chỉ cần em biết là được rồi
Ông chủ háo hức quảng cáo các sản phẩm dành cho người lớn của cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ của mình, tôi đỏ mặt xấu hổ từ chối, Giang Lãnh đứng bên cạnh tôi vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt không thay đổi như thể không liên quan gì đến anh ta.
Anh ta luôn thế này, lười giải thích, đối với tôi đã ít nói như vậy rồi, đối với người khác thì anh ta càng xem như không thấy.
Anh tôi cười điên dại, ngồi xổm dưới đất ôm bụng cười dã man vừa cười vừa lau nước mắt.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và không còn nơi nào để trút ra, vì vậy tôi đã hét vào mặt anh trai của mình: "Mộ Vân Thiên, nếu anh còn tiếp tục cười nữa thì em sẽ không cho anh ăn cơm đâu đấy."
Đây là điều duy nhất tôi có thể đe dọa anh trai mình, anh ấy mỉm cười lau nước mắt, đứng dậy và bước đến bên cạnh tôi.
"Ông chủ, nếu như anh bán drap trải giường, em gái tôi nhất định sẽ thâu hết cho ông."
Anh tôi khoác vai tôi nói với ông chủ ria mép kia.
"Hả? Drap trải giường?"
Ông chủ ria mép không hiểu.
"Vợ chồng em gái tôi lần nào làm chuyện đó xong cũng đều phải thay drap trải giường, hiểu không? Bởi vậy những thứ này của anh bọn họ không cân dùng đâu.
Hay là ông nhập thêm một lô drap trải giường đi."
Anh trai tôi cười toe toét nói.
Tôi giơ tay chuẩn bị đánh anh ta, anh ta lập tức đổi đề tài, hỏi ông chủ: "Nhưng anh có thuốc nào có tác dụng kéo dài thời gian dành cho người còn sống không, cho tôi xin một ít."
"Cái gì?"
Tôi sửng sốt: "Anh trai, anh dùng sao?"
Ông chủ ria mép cũng trợn tròn mắt: "Anh à, tôi thấy anh không có quỷ khí, chắc anh không có cô vợ là ma đâu chứ, anh định dùng để làm gì?"
Anh tôi cười điềm tĩnh, xua tay nói: "Đừng quan tâm nhiều, đây là chuyện riêng tư của khách hàng, anh chỉ cần nói có hay không, có thì bán cho tôi một ít"
Tôi nhìn anh trai đi cùng ông chủ vào trong lấy đồ, lặng lẽ thở dài và bước sang một bên chờ.
Chắc cả đời tôi cũng chẳng bao giờ có thể trở thành một doanh nhân được, da mặt đã mỏng rồi, ăn nói lại còn không được khéo nữa.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nhưng nói đến chuyện ăn nói không khéo, thì Giang Lãnh ở bên cạnh tôi mới là vô địch, anh ta rất đáo để với tôi nhưng với người khác thì đến nhìn anh ta cũng không muốn.
"..
Anh không tức giận sao?"
Tôi khẽ hỏi.
Ai bị cho là mắc bệnh lao, hay cân dùng đến thuốc đặc trị thì mặt mày cũng sẽ khó chịu đúng không? Rốt cuộc, đây cũng là một vấn đề riêng tư cá nhân mà.
Giang Lãnh lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại phải tức giận?"
...
Không hổ là Đế Quân, có căn cơ tu luyện tốt như vậy? Anh ta liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiếu: "...
Chỉ cần em biết là được "
Tôi...
Khi thanh toán tiền, anh trai tôi đưa tay ra vuốt ve vành tai tôi: "Lan Lăng, đừng nói là em còn mắc cỡ nhé? Có gì mà phải ngại ngùng đến thế này..."
Tôi nhìn Giang Lãnh, tên này mới là thủ phạm khiến tôi ngại đến nóng cả mặt đây! Khi tôi chuẩn bị rời khỏi chợ Tây, một người đàn ông đeo kính râm, mặc áo khoác len đen và đội mũ đen đột nhiên đi về phía tôi.
Theo phản xạ, tôi né về phía Giang Lãnh, nhưng người đàn ông đó đã tiến lại gần hơn.
Nói chuyện ngoài đường sẽ khiến cho chúng tôi tổn hao dương khí, nên chúng tôi vốn không dự định mở miệng nói gì, anh trai tôi liên nhanh chóng đưa tay và đẩy anh ta, ra hiệu cho anh ta nên giữ khoảng cách.
Người đàn ông mỉm cười xin lỗi, giơ tay tháo kính râm ra và chớp mắt nhìn tôi, hóa ra đó là cậu chủ nhà Tư Đồ, Tư Đồ Nam.Thảo nào lúc nãy tôi có nhìn thấy chiếc xe SUV hơi quen, hóa ra là của anh ấy.
Anh ta ra hiệu cho chúng tôi bước vào một cửa hàng bên đường, sau khi đóng cửa lại, anh ta cười nói: "Đã lâu rồi không gặp hai người."
"Có lâu mấy đâu, mới có vài ngày thôi mà"
Anh tôi than thở.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Địa bàn hoạt động của Tư Đô Nam chủ yếu là ở bên Đế Đô, sao bây giờ anh ta lại chạy đến thành phố của chúng tôi? "Ừm, gần đây có chút việc phải làm ở khu bên này"
Anh ta nhìn tôi cười: "Cô Lan Lăng sắc mặt có vẻ rất tốt, tôi lo lắng cô bị áp lực và suy sụp."
Tôi cười lắc đầu: "Tôi không sao, cám ơn anh đã quan tâm."
Tư Đồ Nam mỉm cười quay sang nhìn anh trai tôi: "Lần trước anh nói mời em đi ăn tối, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?"
Anh tôi cười nói: "Đương nhiên vẫn tính chứ, nhưng tôi phải ý hỏi Lan Lăng trước, bởi vì em ấy nấu ăn mà, nếu không tôi chỉ có thể mời em đi ăn quán thôi."
Tư Đô Nam nhìn tôi và có vẻ như đang hỏi ý kiến của tôi, tôi hơi ngượng nhưng lại không muốn làm mất mặt anh trai tôi, dù gì thì anh tôi cũng từng hứa mời anh ta đến nhà dùng cơm mà.
"Hoan nghênh Tư Đồ thiếu gia ghé nhà chúng tôi chơi nhé."
Tôi mỉm cười lịch sự.
"Được đấy, chắc hai ngày nữa tôi sẽ đến làm phiên nhé."
Nhìn thấy anh ta vội vã bước đi cùng với vài người, anh trai tôi cong môi và nói: "Hãy nhìn đàn em nhà người ta phong độ làm sao, người nào cũng được huấn luyện rất tốt và nghiêm chỉnh trong bộ vest đen.
Hãy nhìn lại đám đàn em của chúng ta, tên Đại Bình ốm yếu đó, lại còn thêm cả người đàn ông khốn khổ lão Trân đó nữa!"
Trên đường về nhà, tôi được biết anh trai tôi hứa sẽ đưa cho lão Trân 24 triệu một tháng, công việc hàng ngày của ông ấy là dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc sân vườn, rửa xe...
Anh tôi không muốn tôi phải làm những công việc này.
Nhưng có một bà dì dọn đẹp thì tốt hơn ông già này! Anh trai tôi lắc đầu nói, gia đình chúng ta dù sao cũng đặc biệt, Mặc dù Lão Trân là một cây gậy thân, nhưng ông ấy vẫn là người hiểu chuyện, và là người có thể tin dùng được.
Về đến nhà đã là sáng sớm, Giang Lãnh trịnh trọng nói: "Đi ngủ thôi, hôm khác mới tính chuyện với em."
Nghe đến đây tôi vô cùng sợ hãi, anh ta muốn đối phó với tôi như thế nào? Tôi mê man ngủ không được bao lâu, lại cảm giác bị anh ta đè lên người, không phải vừa nói đế cho tôi đi ngủ một chút sao? Tôi còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ, hay là anh ta đổi ý không muốn cho tôi ngủ nữa? Tôi không kìm được mà đưa tay lên đỡ lấy vai anh ta và đẩy ra thể hiện sự phản đối.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng anh ta trầm thấp, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai tôi, cảm giác rất ngứa ngáy.
"..
Anh không cho tôi ngủ à?"
Tôi không nhịn được mà than thở, nếu ta thật sự muốn thì chắc tôi sẽ phải ngủ đến sau bữa tối mới lấy lại được sức đó.
Anh ấy im lặng một lúc, gác trán lên vai tôi, đây có phải là "thỏa hiệp"
của anh ta không? Tôi mơ mơ hồ hồ ôm lấy đâu anh ta, bây giờ anh muốn gì cũng được, chỉ là đừng tra tấn tôi là được, còn muốn cắn thì cứ cần chỗ nào tùy thích.
Buồn ngủ và tê dại đan xen vào nhau khiến tôi không tài nào ngủ được, nhưng cũng không thể mở mắt ra được, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của môi và lưỡi anh đang di chuyển trên da thịt, buông ra không đến một giây, lại tiếp tục mυ"ŧ vào.
Và với những ngón tay lạnh ngắt của mình, anh ta lại vẽ những thứ linh tinh trên ngực tôi, tôi nhầm mắt lại và người hơi co rút, sững sờ hỏi: "Anh đang làm gì vậy..."
"Không có gì đâu."
Anh nghiêng người, dùng môi khóa lại câu nói của tôi.
Ngủ không được bao lâu, điện thoại liên tục rung lên, không mở mắt ra được, đưa tay qua lần mò, cuối cùng nghe được tiếng Giang Lãnh lạnh lùng trả lời: "Alo."
Tôi giật mình cố gắng mở mắt ra, và thấy Giang Lãnh đã ngồi dậy, tay đang cầm điện thoại của tôi và nghe.
Anh ta làm sao có thể thản nhiên nghe điện thoại của tôi được chứ...
Thôi kệ, sao cũng được, để tôi ngủ thêm một lúc đã.
Tôi mặc kệ anh ra, xoay người ôm chăn tiếp tục ngủ.
Giang Lãnh nghe những lời tanh tách trên điện thoại, cuối cùng nặng nề trả lời: OK.
Khi tôi tỉnh dậy, anh ấy đã đi mất, tôi mới nhớ ra anh ta đã trả lời điện thoại của tôi, và sau đó trả lời "OK".
Anh ấy đã trả lời ai thế? Tôi vội vàng câm điện thoại lên kiểm tra cuộc gọi đến, người duy nhất gọi tôi vào lúc sáng sớm là Tống Thanh Vy, anh ta đã hứa gì với Tống Thanh Vy chứ? Tôi nhanh chóng bấm gọi lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 88: Chỉ cần em biết là được rồi