- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 87: Tôi lo lắng vì nỗi lo của anh ta
Cô Dâu Của Diêm Vương
Chương 87: Tôi lo lắng vì nỗi lo của anh ta
Đôi khi tôi nghĩ rằng anh tôi rất biết cách cư xử và lấy lòng người khác.
Anh ta chế nhạo Giang Lãnh ngay trước mặt hai con quỷ sai và tôi, nhưng Giang Lãnh lại không hê lộ ra vẻ tức giận.
Ngược lại, nó đã làm cho tôi phải suy nghĩ một chút.
Tôi không nên thể hiện sự bức xúc của mình ở một nơi như vậy, nó chỉ càng làm cho tâm trạng của tôi tôi tệ hơn.
Nếu chỗ này là phòng của tôi thì mọi chuyện đã khác rồi.
Vì vậy, khi bước đến cổng vòm bằng đá của chợ Tây, tôi vội vàng tháo kính râm và đặt tay lên mặt của Giang Lãnh.
Tóc của anh ấy rất dài, được buộc sang một bên bằng một chiếc băng đô một cách ngẫu nhiên, và một vài sợi lòa xòa trước ngực anh ấy, anh ta mang vẻ đẹp của sự cổ điển, nhưng sau khi bị tôi đeo cho cái kính râm thì lại nhìn chẳng ra trò trống gì cả.
Tôi không thể nhịn được cười, và sau đó cố gắng giữ khuôn mặt của mình như không có gì - vì tôi đang đeo khẩu trang mà, nên anh ta cũng không phát hiện ra tôi đang cười.
Đường phổ chợ Tây khác với chợ Đông, chợ Đông tương đối hẹp, hai bên có những cửa hàng bán đồ cổ nhỏ, hai bên đường cũng có những quầy hàng rong, tôi còn nhìn thấy người bán thân, và cũng không biết cái người đi bán thân đế cầu xin bóng đen của Linh Bảo mật truyên kinh đã tìm được ba của mình chưa.
Phố chợ Tây nhìn rộng và lạnh, không có nhiều người qua lại, cống vòm bằng đá cao sừng sững, hàng quán hai bên cũng cao hơn hẳn.
Anh tôi nói những người trong giới có đạo hạnh đều đến chợ Tây này, vì dường như đây là nơi bán hàng cao cấp.
Thật sự mọi thứ ở đây đắt hơn rất nhiều.
Chúng tôi đến một cửa hàng bán bùa chú.
Khi người bán hàng nhìn thấy chúng tôi bước vào, anh ta uể oải nói: "Thích món nào thì cứ tự lấy, xong rồi tự tính tiên nhé, bên đây có mã QR có thể quét mã để thanh toán nhé."
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra đứng ở cửa chờ anh tôi đi lấy bùa chú.
Trong lúc chờ đợi, chân tôi đột nhiên hơi rung lên, tôi tưởng mình bị hoa mắt, nhưng sau đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội! Động đất à? Ở Minh phủ cũng có động đất sao? Đâu tôi cứng đờ, Giang Lãnh nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy tôi, áp sát tôi vào l*иg ngực của anh ấy.
Tôi...
thực sự cảm thấy rằng bản thân rất vô dụng.
Anh ta chỉ cần làm như vậy thôi, cảm xúc trong lòng tôi như hạt bụi trên cánh bướm, tan biến theo gió.
Tôi ngước nhìn anh ấy, ở khoảng cách gân như vậy, tôi có thế nhìn thấy lông mày của anh ấy qua khe hở trên kính râm.
Tôi có thể nhìn thấy những đường nét sắc sảo trên gương mặt.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cũng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng và chiếc mũi thanh cao của anh ấy.
Tôi còn có thể nhìn thấy đôi mày cau có và sự lo lắng trong mắt anh ấy.
Tiếng chửi rủa của người bán hàng văng vẳng bên tai tôi: "Chết tiệt, pháp trận của thôn Hoàng Đạo lại bị nghiêng rồi? Chắc do có quá nhiều tà khí, sau sự va chạm này lại có thêm bao nhiêu tà linh ác quỷ được trôi ra đây? Này, anh mua thêm nhiêu bùa chú để phòng thân đi! Nó có thể giúp anh bắt được thêm vài tên ác quỷ đó.
Cũng đều là người trong giới, nếu bây giờ không góp sức, những ngày tháng sau này chẳng biết trải qua như thế nào đây?"
"Được thôi!"
Anh tôi từ dưới gầm bàn chui ra, với tay lấy vài hộp gỗ đựng bùa chú: "Vậy thì vì tương lai tốt đẹp của mọi người, giảm giá cho tôi 50% đi ông chủ."
Sự lo lắng trong mắt Giang Lãnh làm tâm trí tôi rối loạn.
Tôi nghĩ những gì anh ấy nghĩ, yêu những gì anh ấy yêu.
Phát hiện điều anh ấy ghét và lo lắng vì nỗi lo của anh ấy.
Có lẽ đây là thứ tình yêu ngu ngốc thường bị người đời chỉ trích.
Anh như bóng tối, nuốt chửng mọi thứ của tôi.
Nhưng anh ấy lại đưa tay ra để tôi nắm lấy, giống như đuối nước vớ được khúc gỗ vậy.
Tôi phẫn nộ với sự lạnh lùng của anh ta, tôi cũng không dám tưởng tượng làm thế nào mà linh thai trong bụng tôi sau khi hình thành sẽ dùng ma thuật để lấy ra ngoài, và sẽ là mắt trận để ổn định pháp trận.
Trong sáu cõi chúng sinh, không ai có thể cắt đứt hoàn toàn bảy cảm xúc và sáu du͙© vọиɠ, nhưng vì đã là tôn thần nên đã biến tình yêu bé nhỏ của mình trở thành tình yêu to lớn, giống như lời tụng kinh cáo mệnh vậy, lòng thương xót lớn lao, lòng từ bi vĩ đại, lòng nhân từ rộng lớn, và những con người bình dân...
"Lan Lăng!"
Giọng anh tôi đánh thức tôi: "Sợ quá hóa ngu rôi sao? Mau trả tiền đi, chúng ta đi xem chỗ khác nữa.""Dạ...
Tôi thất thân, điện thoại rơi xuống đất, Giang Lãnh cúi người giúp tôi nhặt lên, khi đặt lại điện thoại vào tay tôi, anh ấy đã nằm chặt lấy tay tôi.
Mọi thứ phải diễn biến theo từng bước, tôi không thể mong đợi nhiều hơn nữa.
Tôi quét điện thoại, trợn to hai mắt: "Hơn 600 triệu sao?"
Anh tôi cong môi nói: "Anh đã trả nửa giá rồi đó, ông chủ nói không giảm tiếp được nữa, nếu không thì không cần đợi pháp trận sụp đổ, ông ta sẽ chết trước luôn đó "
Nhìn đống bùa chú này, tôi nghĩ chắc cũng đủ cho anh tôi dùng trong ba tháng đấy.
Trời ơi, mỗi tháng phải tốn bảy mươi đến tám mươi ngàn để mua bùa chú, chi phí của ngành này có cao quá không? Cũng hết cách rồi, vì chúng tôi không học những cái thuộc về việc vẽ bùa chú, nên chỉ có thể mua bằng tiền thôi.
Giang Lãnh lạnh nhạt hỏi: "Em tiếc tiền đến vậy sao?"
Tôi miên cưỡng cười: "Kinh doanh ngành này kiếm tiền nhanh, nhưng tiêu tiên cũng như nước...
anh đương nhiên không hiểu nỗi khổ của người phàm chúng tôi."
Trong một cửa hàng lớn, tôi nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ.
Khi ông chủ nhìn thấy tôi, anh ta luôn nhìn tôi với một cặp mắt thăm dò, có lẽ anh ta không nhìn thấy Giang Lãnh, tôi cố tình đeo kính râm cho anh ấy cũng vì muốn tránh việc bị đám quỷ sai nhận ra một lần nữa.
Ông chủ gầy gò đó đã phớt lờ anh trai tôi và xoa xoa tay từ trong quây đi về phía tôi.
"Cô gái, cô trông rất khác mọi người xung quanh, cô...
đã kết minh hôn sao?"
Anh ta hỏi.
Tôi liếc nhìn Giang Lãnh đang đứng bên cạnh tôi, nhưng anh ta lại không có phản ứng gì, có lẽ anh ta từ lâu đã coi người phàm như không khi.
"Ừ"
Tôi thành thật gật đầu.
Anh ta cười toe toét, với vẻ mặt trục lợi: "Tôi không phải muốn hỏi về chuyện riêng tư của cô, nhưng tôi chỉ nghĩ là hơi lạ...
Nhà tôi mở tiệm này đã ba đời và gặp nhiều cô gái như cô"
"Các cô gái kết minh hôn khác có vẻ phờ phạc, dù sao thì cũng âm dương cách biệt, lúc làm chuyện vợ chồng đương nhiên cũng sẽ tổn hao chút tỉnh khí của đối phương, nên cân phải đến chỗ tôi để mua những thứ cần thiết về tẩm bổ cho cơ thể...
Dù cuối cùng linh hồn đều cùng về một nơi, nhưng ít ra vẫn muốn đối phương có thể sống lâu hơn một chút.
"
Ông chủ vuốt vuốt bộ ria mép của mình và nhìn vào khoảng không như đang lục lại ký ức về một kỷ niệm nào đó.
...
Tôi nghĩ anh ta đang bắt đầu lừa tôi.
"Nhưng người đẹp như cô thật hiếm thấy, cô đẹp đến vậy mà, theo lẽ thường thì...
là đàn ông đều không thể cầm lòng, sao trông cô không hốc hác, ngược lại cô còn có đôi mắt trong veo, làn da mềm mại, và đôi môi tươi tắn..."
Tôi lùi lại một bước, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì vậy?"
Ông chủ nghiêm túc hỏi: "Cô gái, có phải...
cuộc sống vợ chồng của cô không hòa hợp đúng không?"
"Hả?"
Tôi tròn mắt nhìn anh ta.
"Không quan trọng, cô gái, mặc dù đó là kết âm hôn, cô vẫn phải theo đuổi sự hòa hợp về tìиɧ ɖu͙©...
À, sự hòa hợp và hài hòa đúng không? Tôi có thuốc chuyên dùng cho người âm, ngay cả khi chông ma của cô là có là con ma mắc bệnh lao đi chăng nữa, cũng có thể làm cho anh ta trở nên mạnh mẽ!"
Ông chủ vỗ ngực tự hào nói: "Một cửa hàng có tuổi đời cả trăm năm luôn đảm bảo chất lượng, và những người dùng qua đều khen không ngớt!"
Tôi choáng váng! Tôi không nhịn được đã nhìn trộm Giang Lãnh bên cạnh, sắc mặt anh ta không hề thay đổi, mà anh trai tôi đứng bên cạnh lại cười một cách điên cuồng.
"Không, không, không cần...
anh ta, anh ta không phải mắc bệnh lao..."
Tôi vội vàng lắc đầu.
Nếu anh tiếp tục nói, ông chủ, cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ của ông, e sẽ không còn giữ được nữa đâu.
"Ôi cha, bảo vệ chồng như vậy, thôi cô đừng cảm thấy khó chịu, dù sao đây cũng là hạnh phúc của chính cô mà.
Tôi có thuốc tăng chiều dài và kích thước nữa, không những thế nó còn giúp kéo dài thời gian đấy..."
"Không cần!"
Tôi đỏ mặt rống lên.
Bây giờ tôi bước xuống giường chân còn bị run đấy, ông chủ, anh còn tiếp tục quảng cáo cho tôi những sản phẩm này nữa, anh định gϊếŧ người hay sao?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 87: Tôi lo lắng vì nỗi lo của anh ta