Thẩm Thanh Hà cũng dẫn theo rất nhiều người, phía trước cô ta có hai ông bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt cả hai rất nghiêm túc, biểu cảm cũng uy nghiêm, chứng tỏ rằng địa vị của bọn họ không hề nhỏ.
Quả nhiên mọi người bắt đầu lần lượt chào hỏi hai ông bà cụ lớn tuổi đó, ngay cả Tư Đồ Nam cũng chào họ.
Hai người bọn họ chính là chủ nhà hiện giờ của nhà họ Thẩm, bà cụ tên là Thẩm Ngọc Tú, còn ông cụ là Chu Lâm Thành.
Cả hai đều là những người nổi tiếng trong giới.
Hai người này chào lại mọi người, đặc biệt là rất lịch sự với Tư Đồ Nam.
Khi bọn họ nhìn anh ta thì trong mắt hiện lên vẻ cảm kích và biết ơn.
Nhưng khi nhìn tôi thì ánh mắt đó lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Đây là Lan Lăng nhà họ Mộ sao? Thật sự không biết chút quy tắc nào.
Bố mẹ cô làm trái luân thường đạo lý thì đến cô cũng không biết phép tắc hả", Bà cụ Thẩm khịt mũi.
Tôi không biết bà ta và mẹ tôi có quan hệ như thế nào, nhưng cả hai người đều là họ Thấm, chẳng lẽ bọn họ cùng một gia tộc sao? Tôi cúi đầu chào rồi nói: "Xin chào"
Bà ta hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến tôi, sau đó thì đi thắng qua người tôi.
Con đường lên cổng núi rất sôi động, hàng trăm người nhộn nhịp tấp nập, nhưng mỗi bước đi của tôi đều giống như có gai trên lưng.
Mọi người xung quanh coi tôi như vô hình, bọn họ không chỉ trỏ thì lại nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
Tư Đồ Nam bị bà cụ Thẩm kéo tới hỏi han, cũng không có thời gian quan tâm tôi.
Vì thế tôi đành im lặng đi theo đoàn người, chậm rãi bước đi.
"Này", Thẩm Thanh Hà đi đến bên cạnh tôi, cô ta chế nhạo: "Cô cũng giỏi ghê, không ngờ lại bám được vào Tư Đồ Nam, có bản lĩnh lắm...Xem ra cô rất biết cách phục vụ đàn ông đấy, tôi phải học hỏi từ cô mới được".
"Cô Thẩm, vận khí của cô cũng rất tốt, tôi phải học hỏi từ cô mới phải", Tôi thản nhiên đáp.
Cô ta không hê khó chịu, ngược lại còn cười với vẻ bê trên, việc này khiến tôi hơi khó hiểu.
"Mộ Lan Lăng, có vẻ như Đế Quân rất thích cô.
Của cô đây, đây là thẻ phòng của Thiên Tử Các ở Tiếu Diệu Phong.
Đế Quân đang nghỉ ngơi ở đó, ngài ấy bảo tôi gọi cô tới", Cô ta khẽ dúi một tấm thẻ vào tay tôi.
Tôi bỗng dưng ngơ ngác, cô ta có ý gì? Giang Phong đang nghỉ ngơi ở đó? Thẩm Thanh Hà sao lại có thẻ phòng của anh ấy? Thẩm Thanh Hà khoanh tay trước ngực, đôi mắt tinh xảo của cô ta mang theo nụ cười chế giễu: "Cô phải cẩn thận chút, mấy ngày nay Đế Quân...à...mệt lắm rồi, cô hiểu không".
Lượng thông tin trong lời nói của cô ta quá lớn, tôi ngẫm nghĩ một lúc, nhưng khi định thần lại thì cô ta đã đi theo mọi người rời đi rồi.
Tôi đứng sững sờ dưới cổng núi, trên tay cầm thẻ phòng của Thiên Tử Các.
Anh ấy ở cùng với Thẩm Thanh Hà.
Bọn họ ở cùng nhau mấy ngày, còn rất mệt nữa.
Hiện giờ lại chỉ đích danh tôi tới phục vụ.
Phục vụ cái đầu anh ấy! Tôi giơ tay ném thẻ phòng xuống đất, chiếc thẻ nấy lên cao rồi đập thẳng vào mặt một đạo sĩ đang cúi người dọn cỏ.
"Ối!", Đạo sĩ che lấy mặt, hết nhìn thẻ phòng trên đất rồi lại nhìn tôi: "Cô gái, sao tính tình lại nóng nảy thế...
Thẻ phòng phòng Thiên Tử Các ở Tiểu Diệu Phong mà cô cũng dám ném, nếu làm mất hoặc làm hỏng thì cô sẽ phải đền tiền đấy, phí của thẻ này phải tới hàng chục nghìn.
"Mấy chục nghìn cơ á?", Khóe miệng tôi khẽ giật.
Đạo sĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, những người có thể ở trong Thiên Tử Các thì đều là khách quý cả.
Giá phòng một đêm lên tới 9999...
Đạo sĩ chưa kịp nói xong thì tôi đã giật lại thẻ phòng."...Căn phòng Tiểu Diệu Phong Thiên Tử Các này ở đâu?", Tôi cố nén cơn giận lại, và quyết định sẽ chuẩn bị nói chuyện với Giang Phong về mối quan hệ giữa chúng tôi một cách "thân thiện".
Tôi có khả năng chịu đựng tốt, nhưng cũng phải có giới hạn, loại chó mèo ở đâu ra như Thẩm Thanh Hà cũng dám tới chọc giận tôi chứ? Tôi không thể biết mình đang tức giận hay ghen tị nữa.
Đêm qua tôi đã suýt bị bắt cóc, vậy mà anh ấy lại ở chung một phòng với Thẩm Thanh Hà? Tiểu Diệu Phong là nơi nghỉ ngơi dành cho đám nhà giàu địa phương và du khách.
Nơi đó bao gồm mấy dãy nhà.
Tòa sang trọng nhất chính là Thiên Tử Các, nó năm ở nơi cao nhất của Tiểu Diệu Phong.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, tươi tốt và cổ kính.
Tôi thở hổn hến một trận, sau đó đi đến căn phòng đã được thuê ở Thiên Tử Các, mở cửa bước vào trong thì chân tôi mềm nhũn ra, thôi khỏi tức giận nữa, nói chuyện cũng đủ mệt rồi.
Đây là một căn phòng rất lớn, tôi đứng ở hành lang, sau khi hít một hơi thật sâu thì mới bước vào trong.
Giang Phong đang ngủ trong phòng, chiếc giường quấn rèm màu trắng theo phong cách Trung Quốc.
Anh ấy yên lặng năm đó, hai mắt nhắm nghiền, lông mày khẽ cau lại.
Anh ấy nói rằng bản thân ngủ hay không cũng không quan trọng, nhưng sao bây giờ lại mệt mỏi như thế? Là do buông thả quá mức sao? Tôi đứng bên giường nhìn anh ấy, nghiến răng cố gắng không kích động dùng gối đánh anh ấy một cái.
Tôi quay người chuẩn bị vào nhà tắm để sửa sang lại dáng vẻ luộm thuộm của mình.
"Em đi đâu thế?", Giọng anh ấy lập tức vang lên.
"Mượn anh quan tâm à! Anh cứ tiếp tục vui vẻ với Thẩm Thanh Hà đi.
Đã buông thả tới mức mệt chết thế này còn gọi tôi tới hầu hạ nữa? Anh thật sự cho răng mình là hoàng thượng sao"", Tôi tức tới mức đóng sầm cửa phòng tắm. . Hãy tìm đọc trang chính ở * TгùмTruy ện. ог G *
Tôi hất nước lạnh lên mặt, sau khi hạ hỏa thì mới ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn thấy qua gương Giang Phong đang đứng khoanh tay phía sau tôi.
"ÁI", Tên này là ma! Khóa cửa cũng không có ích gì với anh ấy! Anh ấy không nhắc tới Thẩm Thanh Hà mà chỉ ghé vào tai tôi ngửi, sau đó hỏi: "Em đi đâu mà người đầy mùi khói bụi, còn cả mùi xác chết và ác ma nữa chứ".
Tôi chế nhạo lần hai: "Đế Quân anh đang bận lăn giường với người ta, đương nhiên không biết tôi đã đi đâu rồi".
Giang Phong liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: "Em bị sốt sao lại không nằm ở nhà nghỉ ngơi, còn đi chỗ nào nữa hả?"
"Anh cũng biết là tôi bị sốt hả? Ai làm cho tôi bị bệnh? Sau đó còn chạy mất chứ?", Cơn tức giận của tôi lại bùng lên.
Anh ấy cau mày nói: "Trận pháp có vấn đề, phải gấp rút chỉ huy người nhà họ Thẩm, nếu không thì làm sao bọn họ có thể dốc sức được?"
"Đúng, đúng, chỉ huy hẳn mấy ngày, sau đó còn chỉ huy hẳn trên giường luôn!", Tôi lấy huy hiệu trên cổ ra rồi vỗ vào ngực anh nói: "Tôi gọi anh nhiều như thế anh có nghe thấy không? Khi bị bắt cóc tôi đã kêu gào anh trong tuyệt vọng, vậy anh có nghe thấy không? Không biết lúc đó anh đang ở đâu! Trả lại thứ này cho anh đấy!"
Sau đó tôi lại bắt đầu tháo nhẫn ra, chiếc nhẫn Huyết Lỉ Long dính chặt vào ngón áp út bàn tay phải.
Tôi kéo mạnh mấy lân đến đỏ cả tay nhưng vân không tháo ra được.
Cảng gấp gáp thì càng oan ức, nước mắt bỗng rơi xuống, lăn trên mu bàn tay tôi.
Giang Phong vươn bàn tay lạnh lẽo ngăn động tác của tôi lại, anh ấy lạnh lùng hỏi: "Em khóc cái gì?"
Tôi đang khóc vì cái gì chứ? "Đã có Thẩm Thanh Hà chờ anh rồi, tại sao anh lại gọi tôi tới, nhìn người ta cười nhạo tôi như thế thì anh vui lắm sao"", Trong lòng tôi tràn đầy chua xót: "Quan hệ hai người thân mật đến thế, tại sao vẫn phải nhắc nhở tôi! Cứ để tôi giả vờ như không biết gì, để tôi làm một con ngốc không được sao!"
Tôi cắn chặt môi nhìn chăm chấm xuống ngón chân, nước mắt lưng tròng.
Giang Phong thâm thở dài, giống như đêm đầu tiên vào hai năm trước.