Hơi thở của anh ta gần trong gang tấc, tôi chỉ có thể chán ghét trốn ở trong này.
Nhưng mà giới hạn hoạt động ở trong bao tải rất hẹp, xung quanh lại là một mảng tối đen như mực, chỉ có tiếng thở bất thường của anh ta ngày một nặng hơn.
Bất thình lình, anh ta lao về phía tôi.
"A....Đau quá Anh nổi điên cái gì chứ?"
Tôi nổi giận hét toáng lên.
"Mộ Vân Giang anh có sợ chết không? Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Anh ta cười ha hả nói: "Sợ cái gì? Gã chồng quỷ kia của cô có người phụ nữ khác rồi, cô cho rằng anh ta sẽ thời thời khắc khắc bảo vệ cô sao? Đừng ngu ngốc nữa....Lan Lăng." .
TruyenHDNhững lời nói này của anh ta quả thật đã đánh trúng vào tâm sự mấy ngày qua của tôi.
Đúng vậy, bởi vì chuyện của thôn Hoàng Đạo Giang Lãnh không ít lần có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Thanh Hà, nhìn hai người bọn họ còn xưng hô thân mật với nhau như vậy một người gọi "Thanh Hà", một người gọi "Đế quân đại nhân", nói bọn họ không có tư tình? Quỷ cũng không tin! Tâm trạng hai ngày nay của tôi rất khó chịu còn không phải bởi vì Giang Lãnh vội vội vàng vàng rời đi sao? Tôi bị anh ta ở trên xe giày vò thành như vậy cũng không biết có bị ai nhìn thấy không.
Tôi bị anh ta hành đến nỗi phát sốt, kết quả khi tỉnh lại thì anh ta lại không rõ tung tích! Tra quy! Cho dù anh ta và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ cũng có thể thanh cao nói bởi vì chuyện quan trọng.
Đế quân, đế quân, quân vương chỉ yêu, vũ lộ quân triêm, trạch bị thiên hạ! Tôi tính là cọng hẹ à? Tôi càng nghĩ càng thấy phiền...
Tôi lui thành một đoàn vừa né tránh vừa giãy dụa, giãy dụa đến đổ đầy cả mồ hôi hột, lúc sắp cạn kiệt sức lực thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Sát! Anh làm gì vậy? "Vậy phải làm sao bây giờ....Ha Ha....Mộ Vân Giang cười xấu xa vài tiếng.
"Dừng bút! Anh không phải trói cô ta lại rồi sao? Buộc cẩn thật vào một chút, vừa nhìn anh là đã biết gà rồi! Bây giờ không có thời gian để anh đùa giỡn, mau đem cô ta vào trong xe, tôi đã lái xe đến rồi!"
Người đàn ông hét lên.
"Muốn đem cô ta đi đâu?"
Mộ Vân Giang hỏi.
"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta là quan hệ hợp tác mà thôi, ai cũng đừng hỏi nhiêu"
Người đàn ông xa lạ rống lên một câu.
Tôi lập tức bị khiêng lên, cả người tôi đố đây mô hôi hột, cứ tiếp tục như vậy liệu tôi có bị ngạt thở chết không? Người đàn ông này rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu? Điện thoại di động đã bị rớt ra ngoài, lúc này trong lòng tôi chỉ có thế không ngừng mặc niệm tên của Giang Lãnh, dù anh có bận đến mấy cũng hãy dành một chút thời gian rảnh về xem em có ổn không, nếu không em có gặp bất trắc gì, anh cũng đừng trách em tại sao không bảo vệ tốt cái bụng.
Tôi cũng không biết mình đã thầm gọi tên Giang Lãnh bao nhiêu lần, thẳng cho đến khi xe chạy khỏi con đường nhỏ ngoằn ngoèo chạy đến đường cao tốc cũng không hề thấy anh ta xuất hiện.
Nếu đã đến đường cao tốc, anh tôi có đuổi theo cũng không còn kịp nữa, làm sao bây giờ? Tôi sẽ bị đưa đến đâu? "Các người rốt cuộc là muốn làm gì? Bắt cóc tôi để làm gì?"
Tôi mở miệng hỏi.
Người đàn ông xa lạ đang lái xe cũng không có trả lời tôi mà nói với Mộ Vân Giang: "Mau đi, đừng để có cô ta còn sức lực hỏi đông hỏi tây."
Lúc này Mộ Vân Giang có điểm lúng túng, giọng nói của anh ta có chút do dự: "Trong xe này lúc ẩn lúc hiện...."
"Há, tùy anh!"
Người đàn ông xa lạ cười nhạo một tiếng, cũng không có nói chuyện nữa.
"Mộ Vân Giang, tốt xấu gì cũng là người một họ, anh hãy cẩn thận cân nhắc hậu quả!"
Tôi nghiến răng nhắc nhở tên khốn kiếp này, anh ta tuy rằng có du͙© vọиɠ, nhưng lá gan cũng không có lớn như vậy, do dự cuối cùng cũng không dám hành động.
Khi tôi định thở phào một hơi thì lại nghe thấy tiếng của người đàn ông xa lạ quát: "Sát, lại là bọn chúng, quấn lấy ta để làm gì?"
Chiếc xe bất ngờ bị một chiếc ô tô khác tông phải bị chấn động rất mạnh, lao đi một đoạn rất dài và tông đầu vào thanh chản.
Tôi từ băng ghế sau bị tông lăn xuống đất mắc kẹt ở trong đó không thể động đậy, Mộ Vân Giang sợ tới mức kêu gào và nhảy ra khỏi xe, giọng nói của người đàn ông xa lạ cũng không nghe thấy nữa cứ như vậy tiêu biến đi như không khí.
"Thiếu gia, cái xác biết đi đã trốn thoát rồi! Có một người bị kẹt ở phía sau xe, hình như là bị bắt cóc!"
"Sao? Mang ra đây xem xem."
"Cô gái."
Anh ta nhíu mày hỏi: "Tại sao cô lại ở trong chiếc xe này."
"Tôi....tôi là bị bất cóc."
Tôi nhìn thấy Mộ Vân Giang bị bọn họ bắt lấy, trong lòng hơi thả lỏng một chút: "Anh ta là anh họ của tôi, anh ta cùng với người khác hợp tác bắt cóc tôi."
"Phải vậy không?"
Người đàn ông mặc vest nhíu nhíu mày, "Cô tên là gì? Nhà ở đâu? Tôi đưa cô về hay là giúp cô báo cảnh sát."
Tôi lắc lắc đầu nói: "Không cần báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không đế ý đến mấy chuyện này....Nếu như có thế vậy thì làm phiên anh đưa tôi về đi....Tôi tên là Mộ Lan Lăng, nhà tôi ở"
"Mộ Lan Lăng?"
Anh ta lập lại một lần, đột nhiên cười nói: "Vậy thì tôi biết nhà của cô ở đâu rồi."
Tôi ngây người ra nhìn chăm chẳm anh ta, tên này rốt cuộc là bạn hay thù? Tại sao lại biết là của tôi ở đâu được chứ? "Đừng căng thẳng, tôi chỉ tình cờ nghe qua tên của cô...
Gia đình của cô cũng phải đi Thanh Ngọc Quan có đúng không? Không bằng đi chung với tôi đến Thanh Ngọc Quan sau đó tôi sẽ đưa bạn về tới nhà, như thế nào?"
Anh ta cũng là người trong cuộc sao? Tôi nhịn không được cẩn thận đánh giá anh ta thêm một chút.
Diện mạo đoan chính, dáng vẻ hiên ngang, hoàn toàn không giống với loại người như Mộ Vân Giang.
Anh ta thấy tôi có chút do dự, liên lấy ra điện thoại di động của mình đưa tôi: "Nào, gọi một cuộc điện thoại báo bình an cho người trong nhà của cô đi....Tôi tên là Tư Đồ Nam, các vị trưởng bối trong nhà của cô hẳn là biết tôi."
Tư Đồ Nam! Đừng nói là trưởng bối trong nhà của tôi, ngay cả tôi cũng biết tên của anh ta.