Lần đầu tiên trong đời tôi ngồi xe cảnh sát, mà người lái xe còn từng là lính đặc chủng, kỹ thuật lái xe mạnh mẽ thoải mái kia dọa đến tôi không dám mở mắt, anh hai tôi dùng đai an toàn của tôi cố định tôi trên ghế sau.
Khi tốc độ xe vượt qua một trăm sáu mươi kilomet, tôi cảm giác đầu xe đã nhấc lên, lúc xông qua một vành đai giảm tốc độ, nó bay lên xa mấy mét, sau đó nặng nề rơi xuống.
Anh hai tôi không nhịn được nói: "Anh Lư, anh có thể lái ổn chút hay không? Em gái tôi "
"Nhịn một chút đi, chúng ta đang đuối theo người khác, đâu lo lắng được nhiều như vậy, say xe thì đăng sau có túi rác đó."
Âm thanh lạnh lùng của cảnh sát Lư truyên đến từ phía trước.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế chính là một vị nữ cảnh sát, cô ấy quay đầu lại cười nói: "Đội trưởng Lư đã rất săn sóc các anh rồi, nếu như không có các anh ở đây, anh ấy có thế lái với tốc độ một trăm tám mươi kilomet."
Tôi không dám mở miệng nói chuyện vì tôi sợ rằng mình sẽ ói ra! Người ta đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù tôi có bị say xe đến nôn mửa cũng không thể chậm trễ người khác chấp hành nhiệm vụ được, hơn nữa còn là do chúng tôi nhất định phải đi theo.
Người hiêm nghi chính là chồng của người phụ nữ trung niên.
Căn cứ camera giám sát, anh ta đang ngồi trên một chiếc xe buýt, sau đó vượt qua hàng rào tại khu nghỉ ngơi đường cao tốc, một mình đi vào trong núi rừng tăm tối.
Lúc này số lớn cảnh sát đã vây lại, khi tôi đến, họ đã bắt đầu lục soát núi.
Trong bóng tối, lùng bắt ở hoang sơn dã lĩnh có độ khó rất lớn, anh hai tôi dùng phương pháp tìm kiếm vật âm của nhà họ Mộ để lần theo dấu vết.
Anh ấy trốn đến một bên lén lút cảm hương, dây hương màu đỏ được đặc chế cảm trên mặt đất, nhìn phương hướng khói để phán đoán, nếu như gió âm từng cơn, hoặc là có hôn người âm trôi nổi, khói liên sẽ lắc lư khác thường.
Ba sợi khói đều lướt tới một phương hướng, chứng minh rằng hướng kia khí âm nặng, anh hai tôi liếc mắt ra hiệu với tôi, hai người chúng tôi muốn trừng trị con quỷ kia trước khi người hiêm nghỉ bị đánh chết.
Xung quanh đều là các chú cảnh sát đầy người khí tiết chính trực, hai chúng tôi làm loại chuyện "phong kiến mê tín"
này nhất định phải khiêm tốn.
Sau khi đi một đoạn đường, có tiếng mài răng truyên đến từ sau mấy gốc cây già, chúng tôi vừa tới gân, một bóng đen liền nhảy ra.
Tôi nắm lấy bùa đuổi quỷ đuổi theo, thình lình cảnh sát Lư đột nhiên lao ra từ bên cạnh, đạp nhanh một cái, bóng đen kia bị đá bay xa mấy mét.
Sau đó anh ta xông lên khống chế bóng đen.
Bóng đen giãy dụa kịch liệt, cảnh sát Lư ra tay gọn gàng mà linh hoạt, trực tiếp bẻ gãy một bên cánh tay của bóng đen, sau đó đánh xuống mấy quyền.
Bóng đen kia nặng nề run lên mấy lần, phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Tôi và anh hai tôi bị dọa đến co lại ở một bên, tư thế ra tay của cảnh sát Lư vô cùng hung ác, chúng tôi sợ bị anh ta ngộ thương.
Tiếng gào thét của bóng đen kia rõ ràng không phải người bình thường, mà là tiếng gào mang theo sợ hãi.
Quả nhiên quỷ cũng sợ người ác...
cảnh sát Lư xuống tay quá âm hiểm.
Tôi cách gần nhất, trước khi đồng nghiệp của cảnh sát Lư chạy đến, vụиɠ ŧяộʍ đi lên dán một lá bùa đuổi quỷ trên trán bóng đen.
Cảnh sát Lư không vui nhìn tôi một cái, đang muốn mở miệng răn dạy, liên thấy lá bùa bốc lên khói đen.
Trên trán bóng đen kia xuất hiện mấy cái sừng nhọn nho nhỏ, đây là con quý gì? Sao còn có cả sừng? "Anh, anh ơi, tên này lại ở bên trong không chịu rat"
Tôi nhìn thấy bóng đen kia còn nhe răng cười, tôi bị dọa đến nhanh nhẹn câu cứu.
Anh hai tôi lăn lộn móc ra mấy lá bùa đuổi quy, phạch phạch phạch...
Anh ấy dán đầy mặt người kia, miệng còn nói lầm bầm: "Bắt nạt chúng tôi trẻ tuổi đạo hạnh không sâu đúng không? Ông đây còn nhiều, rất nhiều bùa, ông dán chết mi! Xem mi có ra hay không ra!"
"Hai người đủ rồi!"
Cảnh sát Lư không nhìn thấy sừng nhọn trên trán người kia, chỉ là nhìn thấy chỗ dàn bùa đang bốc khói.
"Anh Lư, tôi đã nói người này có vấn đề!"
Anh hai tôi tức giận nói: "Anh không nhìn thấy đang bốc khói sao!"
"Tôi chỉ nói các anh chớ làm tổn thương người hiêm nghỉ!"
Cảnh sát Lư quát: "Nếu làm bỏng người hiềm nghi, ông đây còn phải viết kiểm điểm!"
Ta nhìn cánh tay bị bẻ gãy của người hiềm nghi, mặt mũi tràn đầy máu, lặng lẽ khinh bỉ cảnh sát Lư một tiếng trong lòng —— Anh xuống tay nặng như vậy còn không biết xấu hổ nói chúng tôi à? Tôi triệu hồi ra quỷ sai áo đen.
Bọn hắn vừa xuất hiện, cả người liên bốc lên khói xanh, bị dọa chạy thật xa: "Nữ chủ nhân, sát khí trên người cảnh sát này quá nặng, chúng tôi không dám đến quá gân!"
"Vậy các anh mau bắt con ác quỷ này đi."
Tôi nóng nảy nói, con quỷ kia nhập vào người ta không chịu ra, chúng tôi có thể làm gì được? Chờ chút nữa anh ta bị bắt về đồn cảnh sát, càng không có cách nào để bắt.
Quỷ sai nhỏ dùng sức lắc đầu nói: "Đây không phải ác quỷ! Đây là quỷ sai phạm sai lầm chay trốn khỏi sự xử phạt của luật Âm, còn là tiên bối trước đây của chúng tôi.
Chúng tôi không có bản lĩnh bắt được."
Tôi nghĩ đến hình ảnh Hắc Bạch Vô Thường được khắc bên trong nắp quan tài kia, vội hỏi: "Ngài Thất, ngài Bát của các anh đâu?! "Ngài Thất, ngài Bát bận bịu sắp chết rồi, chúng tôi không biết ở đâu..."
A, thật giống như tôi cũng không có bản lĩnh triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường, tôi cùng anh hai tôi đều gấp.
Người hiêm nghỉ co giật khóe miệng nhe răng cười một tiếng, như đang trào phúng chúng tôi bất lực.
Lúc này số lớn nhân viên cảnh sát chạy đến, cảnh sát Lư đem người hiêm nghỉ nhấc lên đến ném cho đồng nghiệp còng lại.
Tôi sốt ruột không nhịn được, trơ mắt nhìn con quỷ trốn trên thân người, lại không có cách nào đuổi quỷ trấn áp tà mà.
Đây chính là chuyện đập bảng hiệu đó, truyền đi bao nhiêu đồng nghiệp sẽ cười chết nhà chúng tôi? Tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, câu nguyện Giang Lãnh có thể nghe được điện thoại, còn có thể thiện tâm đại phát nghe.
Ngay khi tôi không ngừng nghĩ đến Giang Lãnh, Giang Lãnh, ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cách đó không xa —— chính là người đàn ông mà tôi đang gọi tên trong lòng.
Anh đi ngược số lớn nhân viên cảnh sát hướng về phía tôi, xung quanh không ai có thể trông thấy anh.
Ánh mắt của anh lạnh nhạt mà chăm chú rơi trên người tôi, dường như tất cả mọi người quanh mình đều không liên quan gì đến anh.
Khi đi qua bên cạnh người hiềm nghi kia, anh bấm một pháp quyết, một móng vuốt màu trắng xuyên qua thân thể người hiềm nghi, một con quỷ nhỏ màu xanh có sừng nhọn bị đẩy ra, vuốt trắng bắt chặt tiểu quỷ trong lòng bàn tay.
Con quỷ nhỏ sừng nhọn đầu lớn, bụng lớn, tay chân vừa dài vừa nhỏ, ôm đầu run lẩy bẩy.
Nó vừa ra, hai đầu gối người hiềm nghỉ đột nhiên mềm nhũn, rồi anh ta ngất đi.
Giang Lãnh đi đến trước mặt tôi, cau mày nói: "Em không biết mình có trình độ gì sao? Còn dám đối phó ác quỷ, tà linh?"
Tôi không dám nói là mình phô trương thanh thế muốn làm Thẩm Thanh Hà mất mặt.
Vừa nghĩ tới quan hệ giữa anh và Thẩm Thanh Hà không phải là nông cạn, trong lòng tôi hơi ê ẩm, thường gọi là ăn dấm.
".,.
Sao anh lại tới, tôi không muốn làm phiền anh."
"Em gọi ta ở trong lòng, ta liên có thể nghe được...
Lúc bận rộn không thể tới ngay, nhưng có thời gian rảnh thì ta sẽ tới nhanh hơn chút."
Giọng điệu của anh bình thản, dường như không phải là tức giận.
Hiện tại thái độ của anh với tôi khoan dung như thế, lại khiến tôi không yên lòng.
Ngày đó anh hai tôi nói với anh: "Tôi biết chuyện..., anh đối xử tốt hơn chút với em gái tôi đi.
Tôi không nghe được trọng điếm, rốt cuộc anh hai tôi đã biết chuyện gì? Chuyện này có quan hệ gì tới tôi, tại sao lại muốn anh phải đối xử tốt với tôi hơn chút? "Vê sau nếu em gặp được con quỷ nào mà quy sai không bắt được, liên triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường đi.
Em tăng thêm tên của bọn hắn sau bảo cáo là được."
Giang Lãnh nhắc nhở tôi.
"...
Như vậy thì được không? Tôi chỉ là người bình thường, bọn hắn lại là Thần của Minh phủ."
Tôi chột dạ.
Giang Lãnh cười nhạt một tiếng: "Em là người vợ đã kết minh hôn cùng ta, mà còn mơ mộng hão huyền làm người bình thường?"