Chương 41: Kiêu căng khinh người

Tôi cũng chưa từng gặp mặt Thẩm Thanh Hà, thế nhưng nghe lời nói cử chỉ của cô, quả thực muốn giẫm tôi vào trong bùn! "Muốn trách thì trách Hầu gia các anh đi, các anh trả mười lăm tỷ đồng mời một Khôn gà mờ đập bảng hiệu của nhà họ Thẩm.Vậy tôi làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Thẩm, nếu như giá cả còn thấp hơn kẻ gà mờ này, thì đặt thể diện của nhà họ Thẩm chúng tôi ở chỗ nào?!"

Lời nói của Thẩm Thanh Hà hùng hố hăm dọa.

Sắc mặt Hầu Văn Khải khó coi, anh ta nặng nề nói: "Cô chủ Thẩm, hạng mục trong tay tôi xảy ra vấn đề lớn, hiện tại vốn lưu động đều bị đứt gãy.

Tôi không có mười lăm tỷ tiền mặt, giá cả có thế thương lượng lại một chút hay không?"

"Không thể."

Thẩm Thanh Hà không đế ý đến tình người mà từ chối: "Tôi mặc kệ hạng mục của cậu chủ Hầu anh thế nào, nhưng mà tên tuổi của Thẩm Thanh Hà và nhà họ Thẩm chúng tôi không thể có tốn hại.Hễ là tôi ra tay, tuyệt đối sẽ không để lại tai họa về sau cho anh, đây là chuyện mà người trong giới đều biết...Nếu không, anh lại đi tìm Khôn gà mờ kia giúp các anh giải quyết đi? Hừ..."

Giọng nói của cô hết sức khinh thường, loại giọng điệu và dáng vẻ mình tôi kiêu ngạo, không coi ai ra gì, liếc nhìn thế giới bằng nửa con mắt, thật muốn dùng cốc cà phê trong tay hất lên mặt côi! Tôi trêu ai chọc ai chứ! Lần trước chính Hầu Bảo Ngọc mở miệng nói mười lăm tỷ, cô ta cũng mời đại sư khác, đại sư vừa nhìn thấy cái la bàn trong tay tôi liền cho rằng tôi là Khôn nhà họ Thẩm.Tôi nhớ lại một chút, anh quả thật từng mang vẻ mặt ghét bỏ mà nói rằng tôi quá mảnh mai, tôi không chịu được thì sẽ khóc.

Đại khái loại phụ nữ mạnh mẽ này sẽ làm cho đàn ông có du͙© vọиɠ đi chinh phục, mà dẫn theo bên người cũng rất có mặt mũi.

Đại khái Tống Thanh Vy cũng hiểu được mối quan hệ nhân quả trong đó, thì thâm an ủi tôi: "Không sao đâu, Lan Lăng, mặc dù cô ta cao hơn cậu, chân dài hơn cậu, thành thục hơn cậu, có tiền hơn cậu...Nhưng cô ta không đẹp bằng cậu đâu! Bạn trai cậu thích cậu như vậy, cô ta không thäng được cậu ái!"

Lời nói này xong, chính cô ấy cũng không tin tưởng, nên nhỏ giọng bổ sung một câu: Nhưng đàn ông đều lăng nhăng.

Ta nhìn Hầu Văn Khải cần răng rầu rĩ trong chốc lát, dạng như vậy gần như là thỏa hiệp.

Anh ta vừa muốn nói chuyện, không biết dây thần kinh nào trong đầu tôi bị đứt mất, đột nhiên mở miệng ngắt lời mà nói: "Cậu chủ Hầu, trùng hợp quát"

Cho nên mới có nói, ghen ghét là ma quỷ nữ này tự coi mình không ai bì nổi thì thôi, làm gì mà câu nào lời nào cũng phải tiện thể mang theo tôi? Điều càng khiến cho tôi tức giận chính là, loại phụ nữ này, Giang Lãnh lại có thể ghi nhớ số điện thoại di động của cô! Vậy...

chẳng lẽ Giang Lãnh thích loại phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược, dũng mãnh này hay sao? Tôi nhớ lại một chút, anh quả thật từng mang vẻ mặt ghét bỏ mà nói rằng tôi quá mảnh mai, tôi không chịu được thì sẽ khóc.

Đại khái loại phụ nữ mạnh mẽ này sẽ làm cho đàn ông có du͙© vọиɠ đi chinh phục, mà dẫn theo bên người cũng rất có mặt mũi.

Đại khái Tống Thanh Vy cũng hiểu được mối quan hệ nhân quả trong đó, thì thâm an ủi tôi: "Không sao đâu, Lan Lăng, mặc dù cô ta cao hơn cậu, chân dài hơn cậu, thành thục hơn cậu, có tiền hơn cậu...

Nhưng cô ta không đẹp bằng cậu đâu! Bạn trai cậu thích cậu như vậy, cô ta không thäng được cậu ái!"

Lời nói này xong, chính cô ấy cũng không tin tưởng, nên nhỏ giọng bổ sung một câu: Nhưng đàn ông đều lăng nhăng.

Ta nhìn Hầu Văn Khải cần răng rầu rĩ trong chốc lát, dạng như vậy gần như là thỏa hiệp.

Anh ta vừa muốn nói chuyện, không biết dây thần kinh nào trong đầu tôi bị đứt mất, đột nhiên mở miệng ngắt lời mà nói: "Cậu chủ Hầu, trùng hợp quát"

Cho nên mới có nói, ghen ghét là ma quỷ.Lúc ấy, tôi quả thật..

có chút ghen ghét như vậy.

Hầu Văn Khải ngẩng đầu nhìn thấy tôi, khó nén được kinh ngạc trong ánh mắt.

Tôi đi qua ngôi bên cạnh anh ta, khách khí cười nói: "Lần trước rất cảm ơn chị của anh săn sóc đến việc làm ăn nhà tôi, vê sau nếu anh có nhu câu về phương diện gì, hoan nghênh anh tìm đến chúng tôi."

Hâu Văn Khải giữ vững phong độ của công tử trăng hoa, cười gượng gạo: "Tôi không có tiên giống như chị của tôi, chỉ sợ không mời nối các cô."

"Hầu gia các anh là khách hàng lớn của nhà tôi, cũng là bạn cũ, không nói tiên, chỉ là đồ của anh tôi cần thu phí, còn như tôi, anh xem mà cho là được, phát bao lì xì trên Zalo cũng được nha."

Tôi vừa nói, vừa nhìn về phía Thẩm Thanh Hà ngồi ở đối diện.

Người phụ nữ này đại khái hai lăm hai sáu tuổi, chân mày lá liễu nhướn cao, một đôi mắt xếch khôn khéo sắc bén, tạo hình tỉnh xảo.

Cô mang một đôi bông tai kim cương trên lỗ tai, ngực, ngón tay, cố tay đều có đồ trang sức kim cương lóe sáng.

Cô hai tay ôm ngực ngôi trên ghế sa lon, đang lấp lánh vài chữ to: Tôi rất có tiên! So với cô, tôi mặc quần áo thể thao bó sát người cùng giày lười, đơn giản...

keo kiệt đến mức bản thân tôi cũng không đành lòng nhìn.

Thẩm Thanh Hà híp mắt, cong đôi môi đỏ mọng, cười lạnh nói: "Người nhà họ Mộ? Nhà họ Mộ các cô còn chưa rút ra đủ bài học sao? Bố cô còn đang nằm trong bệnh viện phải không, thế gia gà mờ..."

Nghe cô trào phúng bố tôi như thế, cơn giận trong tôi liên nổi phừng lên.

Tôi đứng dậy tức giận nói: "Nhà họ Mộ làm gì cô rồi? Mà cô mở miệng liên mảng bố mẹ tôi?"

"Bố mẹ?"

Cô cười lạnh một tiếng: "Câu nói có bố sinh, không có mẹ dạy dỗ này là nói về cô phải không? Năm đó khi mẹ cô bỏ trốn khỏi nhà họ Thẩm, hiện tại cô còn không biết xấu hổ lấy cờ hiệu của nhà họ Thẩm kiếm tiên? Da mặt thật dày, không hố là con cháu của thế gia Âm Thương kiaˆ"

Tôi tức giận đến một hơi nghẹn trong ngực, đang muốn mở miệng mảng lại, Tống Thanh Vy đã "trượt tay"

một cái ở sau lưng côi Chén cà phê trị giá bốn con số đổ ập xuống Thẩm Thanh Hà, tóc quần áo váy đều là nước đọng! "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"

Tống Thanh Vy lập tức tuôn trào nước mắt: "Tôi tôi tôi, tôi chỉ tò mò các cô vạch trần lẫn nhau, muốn nghe trộm một chút, không ngờ được lại trượt tay...

Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, tôi lau giúp cô!"

Kỹ thuật diễn này...

tốt hơn tôi nhiều lãm, tôi cho điểm tối đa.

Thẩm Thanh Hà không kiêm cơn giận được mảng Tống Thanh Vy dừng lại, mảng đến Tống Thanh Vy cúi đầu gào khóc: "Tôi, tôi không đền nổi, tôi xin lỗi, rất xin lỗi, tôi chỉ là một học sinh...

lần sau tôi sẽ không đến chỗ đắt đỏ như vậy nữa, tôi khất lại trước có được không?"

Cô ấy nói lớn tiếng dẫn đến tất cả mọi người vây xem.

Thẩm Thanh Hà sĩ diện đến cực đoan, đành phải hầm hừ mảng một câu, dậm chân một cái liền rời đi.

Cô vừa đi chân trước, sau một giây Tống Thanh Vy liên thu nước mắt.

Tôi không nhịn được cười, nháy mắt với cô ấy mấy cái.

Tống Thanh Vy lùi về lại uống xong một chén cà phê trị giá bốn con số khác, sau đó lặng lẽ chuồn đi.

"Cậu chủ Hầu, anh đã xảy ra chuyện gì mà muốn tìm người nhà họ Thẩm gia làm phép? Nói tôi nghe một chút, có lẽ tôi và anh tôi có thế giúp anh một tay đâu."

Ta dân câu chuyện về đề tài trước đó.

Vừa rồi từng câu từng lời của Thẩm Thanh Hà đều giẫm tôi, tôi tức giận không chịu được, nhất định phải làm cô mất mặt! Hầu Văn Khải lộ ra vẻ mệt mỏi đây khuôn mặt, không ôm hi vọng gì nói với tôi về chuyện này.

Xem ra ông nội nhà anh ta säp không chịu đựng được.

Trước đó họ đã mời pháp sư làm phép, ông hồi quang phản chiếu một thời gian, nhưng hiện tại đã rơi vào hôn mê chiều sâu, có thể qua đời vào bất cứ lúc nào.

Nhưng nhà anh ta tranh giành quyền lực quá lợi hại, mặc dù anh ta là cháu đích tôn, lại bởi vì trẻ tuổi mà gặp phải xa lánh, ngay cả các cổ đông cũ của tập đoàn cũng không phục anh ta.

Mà hạng mục anh ta đang làm gân nhất cũng không ngừng xảy ra vấn đề, chuyện này làm cho anh ta hết sức bị động.

Hiện tại toàn bộ hạng mục bị ngừng, vốn lưu động bị đứt gãy.

Nếu như anh ta về nhà xin giúp đỡ, không chỉ sẽ không có được trợ giúp, mà còn có thể bị những người khác lấy lý do vô năng đá anh ta ra khỏi hội đồng quản trị, cho nên anh ta gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng.

"Hạng mục của anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"

Tôi hỏi.

Gương mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi: "Kỳ thứ nhất hạng mục không có vấn đề gì, buôn bán cũng không tệ, nhưng đến khi mở rộng kỳ thứ hai, lại đào ra một cái hố lớn tại công trường.