"Nữ chủ nhân, không phải chúng tôi không chạy tới cứu ngài, nhưng quả thực kết giới này quá phiền.
Ngài cầu tình giúp tôi với, để Đế Quân đừng trách phạt chúng tôi...
Bạch Vô Thường cười nói với tôi.
Lúc hắn không thè lưỡi ra ngoài nhìn trông cũng không có vẻ kinh khủng đáng sợ lắm.
Dù sao bây giờ tam quan của tôi cũng sắp tan vỡ tới nơi, lại cảm thấy cái nụ cười này của hắn còn có chút thân thiết.
"Tôi..."
Tôi nhìn về phía Giang Lãnh, anh rũ tâm mắt nhìn tôi.
Ánh mắt kia quá mức phức tạp, trừ áy náy không biết làm sao, tôi thậm chí còn thấy bên trong đó có một chút...
Một chút...
Thương xót? Đúng, chính là thương xót.
Anh ta vậy mà cũng thấy tôi đáng thương? Ban đầu hung dữ với tôi như vậy, lạnh nhạt với tôi như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng biết ôn hòa với tôi một chút rồi à? "Cái đó...
Tôi không có sao, cảm ơn các vị tới cứu tôi."
Tôi nói với Bạch Vô Thường.
Hắc Vô Thường đứng ở bên cạnh, vẻ mặt của hắn ta nghiêm túc hơn so với Bạch Vô Thường nhiều.
Không có cười hì hì như Bạch Vô Thường mà lại trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
Bạch Vô Thường cười hì hì nói: "Đừng đừng, chúng tôi không nhận nối cái tạ ơn này của ngài đâu.
Ngài muốn cảm ơn thì cảm ơn Đế Quân đi...
Lão Bát, sao mà ông chỉ bắt đám nữ quỷ này thôi thế? Buông thả quá rồi nha?"
Tôi nhìn một cái, trong tay Hắc Vô Thường quả nhiên chỉ có người bị đám tà sư gϊếŧ trước đó.
Những người này phần lớn là người ở đây.
"Chậc chậc, lão Bát, cái này không giống phong cách làm việc của ông cho lắm! Trước tới giờ ông chẳng mủi lòng với âm hồn nào hết mà.
Sao thế? Âm hồn đó bị ông xem như không thấy à?"
Miệng của Bạch Vô Thường quá độc.
"Nói bậy!"
Hắc Vô Thường thở phì phò trợn mắt nhìn hẳn một cái: "Pháp lực của cái hồn luyện đó rất mạnh.
Ả ta ôm theo một mặt quỷ biến mất, chưa bắt được."
Hắc Bạch Vô Thường bình thường cùng xuất hiện, nhưng cũng có thế đơn độc đi câu hôn.
Đàn ông là do hôn dương và phách âm tạo thành.
Phụ nữ là do hôn âm, phách dương tạo thành.
Chính vì vậy, bình thường Bạch Vô Thường câu quỷ nam, Hắc Vô Thường câu quỷ nữ.
Tôi sững sờ nghe hai người nói chuyện, không nhận ra được mình đang dính chặt vào trước ngực của Giang Lãnh, một tay nắm tay anh, một tay nắm vạt áo trước ngực anh.
Cái tư thế này trong mắt người thường, nhìn không khác gì bị bệnh vẹo cột sống.
Một người nhìn chòng chọc tôi cả nửa ngày, mở miệng hỏi: "Cô...
Có phải bị đυ.ng đầu vào đâu rôi không?"
Tôi "A? "
một tiếng, kịp phản ứng lại răng bản thân mình ở trong mắt người kia hẳn rất quái dị bèn vội vàng thả Giang Lãnh ra.
Tôi không muốn thả tay anh, anh cũng không buông ra.
Mặc dù tôi thấy sự yên lặng của anh có chút kì lạ, hơn nữa, ánh mắt của anh cũng phức tạp, tôi xem không hiểu.
Nhưng, lúc này anh đứng ở bên người tôi là đủ rồi.
"Con mẹ nó, trong phòng này thật là lạnh!"
Một người xoa xoa cánh tay: "Đám biếи ŧɦái này vì muốn giấu xác mà đặt nhiệt độ điều hòa về mức thấp nhất hay sao? Lạnh muốn chết...
"Lạnh thì đi ra ngoài phơi nắng xíu đi, coi chừng lạnh đến sinh bệnh luôn đấy."
Chú tôi đẩy người cảnh sát đó ra ngoài.
Chú Mộ Thành Niên là thanh tra cảnh sát trẻ tuổi nhất, giữ chức danh phó giáo sư kiêm chuyên viên pháp y, chú ấy là người có tài nhất trong thế hệ của bố tôi.
Hơn nữa, bản lĩnh của chú ấy thật sự rất lớn.
Mới khi nãy chú ấy một tay cầm súng, một tay bắt quyết, khí thế khi ấy thật...
Có điều, chuyện này không thể nói ra được.
Năm nay chú ấy mới vừa ba mươi tuổi, chưa lập gia đình.
Phụ nữ theo đuổi chú ấy nhiều không kể xiết nhưng chú ấy lại chẳng nhìn đến ai.
Vì thế chú ấy cũng thường hục hặc với ông nội tôi, đã hai năm không về nhà.
"Lan Lăng."
Chú ấy đứng từ xa gọi, ánh mắt đảo qua bên người tôi, trâm giọng nói: "Trong này quá lạnh lẻo rồi, đi ra ngoài."
Chú ấy có ý ám chỉ, nhưng tôi có chút quyến luyến...
Bây giờ tôi không muốn rời khỏi bên cạnh anh.
Giang Lãnh nháy mắt với Bạch Vô Thường, bọn họ biến mất.
Chú ấy kéo tôi đi ra ngoài, dưới đất có chân tay bị chặt đứt rớt ra từ bên trong tủ lạnh, tôi che miệng nôn ọe, động tác này khiến cho Giang Lãnh nhíu mày.
".
Văn chưa thoải mái sao?"
Giang lãnh kéo tôi đứng qua một bên tuyến cảnh giới.
"Cảnh tượng này thật là ghê tởm."
Tôi đè xuống cảm giác sôi trào trong lòng ngực, cố gắng ổn định tâm trạng: "Tôi không phải cố ÿ mạo hiểm, những người này để mất tới nhà chúng tôi.
Chúng tôi khó lòng đề phòng...
Tôi nhỏ giọng giải thích một câu, không biết anh có nghe vào hay không.
Ánh mắt anh khôi phục cái loại trong trẻo lạnh lùng đó: "Ta biết.
Sau này ta sẽ dốc lực săn gϊếŧ chúng, cố gắng giảm bớt nguy hiểm bên cạnh em"
Nghe nói như vậy khiến cho tôi có hơi an tâm một chút.
Lúc đi ra từ đôn cảnh sát, tôi mệt đến mức không mở mắt nổi, đứng cũng lảo đảo lắc lư.
Gân đây tôi bắt đầu cảm nhận được một ít triệu chứng mang thai.
Cái thứ nhất chính là là ngủ, kinh sợ cùng thức đêm như vậy, tôi căn bản không chịu được.
Tôi không biết mình trở về phòng bằng cách nào.
Khi tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có chút khác thường.
Giang Lãnh ở sau lưng tôi...
Anh gối lên một cánh tay của mình, cánh tay còn lại khoác ngang hông tôi.
Trên người anh mặc quần áo tôi đốt cho anh.
Chỉ là áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen.
Tôi không nhịn được cười một tiếng.
"..
Cười cái gì?"
Anh mở mắt ra.
"Không...
Anh không ngủ à?"
Tôi xoay người lại, đối mặt với anh.
"Tôi có ngủ hay không cũng không có vấn đề."
Anh thản nhiên nói, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, có chút không hiểu nổi suy tư của anh.
Dường như anh rất xem trọng cái linh thai này, nhưng tại sao lại như vậy? Anh không phải là người bình thường, không cân phải lo lắng mình sẽ già đi, rồi chết, không cần lo lắng không có ai hầu hạ, không cần lo lảng bơ vơ không chỗ nương tựa.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Giang Lãnh, chúng ta...
Là vợ chồng minh hôn à?"
Anh nhẹ nhàng "ừ' một tiếng.
"Tôi không hiểu.
Tại sao anh lại cần tôi? Hay nói cách khác...
Tại sao anh lại cân âm dương linh thai này? Anh...
Không giống như thiếu phụ nữ bên cạnh.
Chắc chắn có rất nhiều người âm bâu bạn với anh chứ nhỉ?"
Tôi thận trọng hói.
Anh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm, thấy thế tôi liên vội vàng khẩn trương.
"Tôi không phải muốn hỏi thăm chuyện của anh, cũng không phải muốn quản anh.
Tôi chỉ là muốn biết, tôi có ích lợi gì đối với anh? Tại sao anh cần tôi mang thai...
Anh không cần lo lắng sinh lão bệnh tử, cũng không có nhu cầu nối dõi tông đường của người phàm, tôi, tôi...
Tôi có chút không nói được...
Ánh mắt kia của anh quá sâu thẩm, đường màu vàng sậm ở đồng tử đó mơ hồ chuyển động.
Tôi giống như đứng ở miệng núi lửa, nhìn dung nham cuồn cuộn chảy dưới chân, có cảm giác choáng váng.
"Thân phận của anh tôn quý, nhưng tôi thì chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Tôi không phải đang truy hỏi chuyện của anh, chỉ muốn biết...
Chuyện tôi làm như này có ÿ nghĩa gì thôi."
Tôi khẩn trương đến căng thẳng cả người, tay không tự chủ được mà đè ở trên bụng.
Đôi mắt của anh vân sắc bén lạnh như băng, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị khí thế của anh chèn ép đến mức hô hấp đứt quãng dồn dập.
"Không có người khác."
Anh đột nhiên trầm trầm nói một câu.
"Cái gì?"
"Không có người khác, chiếc nhẫn kia, ta chỉ cho một mình em."
Mi mắt của anh nhẹ nhàng khép lại, che đi đôi con ngươi lạnh như băng nọ.
Tôi khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, cẩn thận hỏi: "...
Là bởi vì, thể chất tôi đặc biệt, có thể mang linh thai cho anh sao?"
Tôi hỏi ra câu hỏi này, trong lòng có chút mong đợi.
"Ử"
Anh không chút do dự nào trả lời.
Trong nháy mắt đó, trong lòng tôi giống như bị tạt một chậu nước đá, lục phủ ngũ tạng chua xót, lông ngực cũng ảo não đau buồn.
"Tại sao...
Là tôi..."
Tôi có nhẫn nại đến đâu đi nữa, cũng không thể nhịn được mà nức nở nghẹn ngào.
Anh đột nhiên xoay mình đè lên tôi, mang nỗi tức giận khó mà che giấu nắm lấy căm tôi...