Chương 289: Con hẻm góc thẳng

Nơi đây là một vùng đất kém phát triển, không phải một nơi thích hợp để trao đổi tình cảm.

Tôi có chút mong chờ vế sau của anh nhưng anh chỉ hơi nhếch khóe miệng, không định nói tiếp.

“Sao anh lại như vậy chứ…” Tôi có chút không hài lòng, lầm bầm một câu.

Người này lúc nào cũng vậy, muốn nói lại thôi, sau khi khơi dậy sự tò mò và mong đợi mơ hồ trong tôi thì anh lại bất ngờ dừng lại, không nói nữa.

Liên tục dày vò những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng tôi.

Dù tôi có dùng ánh mắt cầu xin như thế nào để nhìn anh thì anh cũng không nói tiếp, có lẽ thần linh cũng có vài chuyện phải kiêng kị.

Dù cho họ có thấy trước chuyện gì thì cũng phải kiềm chế bản thân, không thể tùy tiện làm rối loạn quy luật và trật tự vận hành.

Ở đây có rất nhiều người, chúng tôi vẫn đang leo cầu thang, không riêng tư như khi hai chúng tôi ở một mình, vì thế tôi cũng không thể nào mặt dày làm nũng với anh.

Giang Lãnh nhìn tôi cười cười, vỗ về tôi: “Làm việc chính trước, nếu có thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Miêu Vương tộc Hắc Mạt, sau này em và đứa nhóc này có thể tung hoành ngang dọc trong cái giới này của bọn em rồi… Như vậy ta cũng yên tâm hơn nhiều.”

Đúng… Đây chính là mục đích mà chúng tôi tới đây.

Nhân tình vượt cả trời xanh, vì sự an toàn sau này của ông giời con trong bụng mình, tôi phải làm hết sức mình để có thể kết giao nhiều bạn bè hơn, đập tan những lá bài trong tay Tư Đồ Nam.

Cả tòa thành Miêu Vương này rất khổng lồ nhưng cầu thang và cổng ra hành lang đi lại bên trong rất nhỏ hẹp. Anh tôi đi lại rất không thoải mái chứ đừng nói tới Giang Lãnh. Cũng may, anh có thể trực tiếp đi xuyên qua mà không bị đυ.ng đầu.

“Chỗ này của các anh lớn như vậy sao bên trong lại hẹp thế!” Mạnh Thù 孟姝 bị vấp vào ngưỡng cửa mấy lần, cô ấy có chút bực bội.

Cậu họ Long không để ý tới cô ấy, anh tôi đáp lại: “Đây có lẽ là công dụng phòng ngự của trại lính phải không?”

Thạch Mập quay đầu lại nói: “Cậu chủ Mộ đúng là người thông minh! Không sai, nó dùng để phòng ngừa có người tấn công hoặc có kẻ ám sát tới đánh lén.”

Một tòa thành Miêu Vương dựa núi mà xây như vậy, chính là một trại lính vô cùng to lớn, đồng thời cũng là pháo đài quân sự và chính trị của bộ tộc.

Nơi này có một phong cách kiến trúc rất đặc biệt, đó chính là “Đường ngang ngõ tắt”.

Những con đường và những cánh cổng ở đây đều không được làm thẳng, ngay ngắn như bình thường mà chúng được cố ý làm khác đi, khiến người khác dễ vấp ngã hoặc lạc đường.

“Hôm nay cũng muộn rồi, đại trưởng lão chắc đã đi ngủ, xin mời mấy vị khách quý nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm mai chúng tôi sẽ cung kính đón tiếp các vị tới gặp đại trưởng lão.” Thạch Mập dẫn chúng tôi tới khu lầu ở tầng thứ hai của thành Miêu Vương, nơi đây có một dãy phòng cho khách.

Một mình tôi một phòng, anh trai tôi kéo Mạnh Thù, người vẫn mong muốn dính lấy tôi đi.

Mạnh Thù mất hứng nói: “Tôi muốn phục vụ tiểu nương nương 小娘娘.”

“Cô thì biết phục vụ cái quái gì, cô chỉ muốn xem chuyện phiếm ở khoảng cách gần chứ gì, bớt tốn công sức xem cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng người ta đi, ngoan ngoãn làm củ sen đi.” Anh ấy đẩy Mạnh Thù vào trong phòng.

Tôi còn cho rằng anh ấy muốn ở cùng một phòng với Mạnh Thù, ai ngờ anh ấy lại tự mình đi sang một căn phòng dành cho khách khác, bảo vệ tôi ở phòng chính giữa.

Sáng sớm hôm sau, Giang Lãnh vỗ vỗ mặt tôi, gọi tôi dậy.

“Dậy đi, ta phải đi rồi.”

Tôi mơ màng hồi lâu rồi mới che mặt hỏi: “Anh, anh đang nói lời từ biệt với tôi à?”

“… Không thì thế nào?” Anh hơi cau mày hỏi lại

Ôi trời ơi… Giang Lãnh gọi tôi dậy để nói lời tạm biệt với tôi?

Trước kia anh ấy còn chưa nói xong đã mất dạng rồi! Sau này cũng thế, tôi mở mắt ra đã không nhìn thấy anh!

Vậy mà giờ lại cố ý gọi tôi dậy để nói với tôi anh phải rời đi?

“Mộ Lan Lăng, em đang ngây ngốc cái gì thế?” Anh véo cằm tôi, gọi tôi phục hồi tinh thần.

“Tôi… Tôi có hơi bất ngờ, anh lại nói lời tạm biệt với tôi… Lúc trước, anh nói đi là đi.”

Anh híp mắt, ngồi trên giường trúc nhìn tôi chằm chằm: “Em rất đắc ý?”

Đắc ý?

Không không không, tôi nào có đắc ý, tôi chỉ không khống chế nổi khóe miệng cong lên thôi!

“Khụ, tôi không hề đắc ý…”

“Vậy em cười cái gì?” Giang Lãnh chợt tiến sát lại, nắm lấy cổ tay của tôi, đè tôi lên giường!

Đây là giường trúc, tiếng cót ca cót két lập tức vang lên.

Loại âm thanh này quá mập mờ, người nghe thấy sẽ nghĩ lung tung.

“Lâu quá không xử lý em tử tế rồi! Em đúng là càng ngày càng to gan!” Giọng của anh mang theo một cảm giác khàn khàn khó nhịn.

Nhưng hiện tại, anh không dám cứng rắn làm tới, bụng của tôi lớn như vậy, ngay cả lúc áp sát tới anh cũng cẩn thận tránh nó ra.

Ngoại trừ hôn và vuốt ve, cũng không có cách nào khác để xoa dịu cảm giác khó nhịn giữa hai chúng tôi.

“Ưm…” Trước ngực truyền đến một cảm giác ngứa ngáy. Anh cố gắng kiểm soát lực, dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát nơi nhạy cảm này, khiến toàn thân tôi cũng trở nên căng thẳng.

Dù hành động có gần gũi hơn nữa nhưng cũng không thể nào so sánh được với việc gắn kết thân thể thật sự.

Không xoa dịu được, không giải quyết được…

Giống như đã áp chế được một loại thuốc độc ăn mòn xương cốt, tạm thời bản thân được cứu rỗi nhưng lần sau lại dâng lên ngọn nghiệp hỏa ngút trời càng thêm điên cuồng, dữ dội, thiếu đốt toàn thân, khiến nó cảm thấy đau đớn!

“Giang Lãnh, Giang Lãnh…”

Tôi cũng sắp bị loại cảm giác này ép phát điên rồi. Rõ ràng muốn vỗ về anh nhưng khi nhẹ giọng gọi tên anh, lại mang theo cảm giác nhớ nhung, không nỡ nồng đậm, rõ ràng đang dụ dỗ anh.

Anh dùng sức hút, cắn mạnh trước ngực tôi, khiến tôi cảm thấy vừa đau vừa ngứa, từng chút từng chút chất lỏng tiết ra trước ngực cũng bị đầu lưỡi lạnh như băng của anh cuốn đi.

Anh nhìn tôi chằm chằm, giống như đang nhìn con mồi của mình vậy.

“… Chờ sau khi hai đứa nhóc này ra ngoài, em phải hiểu rõ một chút, Mộ Lan Lăng…” Giọng nói nguy hiểm của anh còn vang vọng bên ai nhưng người đã từ từ biến mất khỏi phòng.

Phải hiểu rõ cái gì chứ… Tôi cứ có cảm giác anh nghiến răng nghiến lợi mà nói, giống như muốn ăn tôi vậy.

Thôn làng ở đây làm việc khi mặt trời lên, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn. Phần lớn người dân ở đây đều sống và làm ăn ở bên ngoài nên trong thôn vẫn giữ được nếp sống giản dị, mộc mạc. Những cô gái lớn chưa chồng, những nàng dâu nhỏ mới cưới giặt quần áo bên hồ, người già cho gà cho vịt ăn, trên hồ có người đánh cá, quang cảnh vô cùng hài hòa, không hề lạnh lẽo, khủng bố như tôi nghĩ.

Lúc anh của tôi tới gọi tôi dậy, phát hiện tôi đã thu dọn xong từ lâu, anh ấy buồn bực hỏi: “Sáng sớm nay không phải ông xã em vẫn còn “trả bài” cho em sao? Anh còn cho rằng em sẽ mệt tới mức ngủ nướng chứ, sao lại dậy sớm như thế?”

Trả bài cái gì chứ?

“Bọn em chưa làm…” Tôi cắn răng, nhỏ giọng nói.

“Chậc chậc… Thật không ngờ tới… Anh còn cho rằng anh ta không nhịn lâu được như thế, xem ra cũng được đấy, anh ta rất yêu thương em.” Anh trai tôi đưa tay giúp tôi sửa sang lại đầu tóc.

“Anh… Cái đó… Hỏi anh một chuyện nhé.” Tôi kéo tay anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Đàn ông các anh nhịn không làm có phải rất khổ không?”

Khóe miệng anh tôi giật giật: “Em cũng sắp làm mẹ rổi, sao còn hỏi câu hỏi của học sinh tiểu học thế? Đây không phải nói thừa sao, cấu tạo sinh lý của nam và nữ không giống nhau, tinh đầy tự phóng, hiểu không?”

Tinh, tinh đầy tự phóng?

“Nghĩa là nhịn lâu thì sẽ tự chảy ra. Em nghĩ xem, cảm giác khi nghẹn tới mức muốn nổ tung sẽ thế nào… Đương nhiên, sẽ không khoa trương tới mức đấy, chỉ là sẽ càng thử thách ý chí hơn tôi, chỉ sợ không cưỡng lại được cám dỗ! Nếu không tại sao lại có thời kỳ tỷ lệ nɠɵạı ŧìиɧ cao chứ!”

Tôi toát mồ hôi đầm đìa, không được không được, không thể hỏi anh trai tôi vấn đề như thế này.

Hai binh lính mặt trùm khăn đen tới mời chúng tôi, nói rằng đại trưởng lão đang chờ ở trên. Chúng tôi đi xuyên qua lớp lớp “đường ngang ngõ tắt” lên trên.

Khi đi đến khu lầu tầng thứ ba, vừa qua cửa trại tôi đã cảm thấy nổi da gà. Vừa nghiêng đầu nhìn, tôi phát hiện có mấy bóng dáng mờ mờ, nhàn nhạt ở khúc rẽ của một con hẻm…