Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 283: Nhà trọ tử thi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi xách túi đeo lên, Mạnh Huyên vội vàng đón lấy nói: “Tôi là phụng mệnh đến hầu hạ nữ chủ nhân, để cho tôi làm.”

Thạch Mập và Cậu họ Long đều có xe, là loại xe bảy chỗ rất lớn này, bọn họ đặt đồ xuống phía sau, ba thi thể nằm vào, phía trên bỏ mấy thùng đá đông lạnh.

Quả nhiên thủ đoạn vận chuyển thi thể rất giống nhau, người luyện thi và bọn họ có nguồn gốc rất sâu xa saoi?

Người thanh niên họ Long kia âm trầm ít nói, dọc theo đường đi thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, đều là Thạch Mập liên tục khoác lác với chúng ta: “Nơi này của chúng ta có phong cảnh rất đẹp! Dọc theo một nhánh của sông Vạn, có núi có sông, phong cảnh là số một!”

Không phải chứ...Làm thế nào một thôn người cản thi sao có thể đẹp đẽ như vậy? Ngẫm lại liền cảm thấy thật kinh khủng, giống như phía sau mỗi cánh cửa đều có mấy cương thi được dán phù.

Hơn nữa, mỗi người đều mang bộ dạng hung thần ác sát, cậu họ Long này xem các đường nét trên khuôn mặt đều có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt âm trầm của anh ta, nhìn nhiều một lúc cũng sẽ bị anh lây nhiễm vẻ u ám ấy.

Lái xe đi tốc độ cao, thời gian đi đường tỉnh lại mất cả ngày, thời gian dài lái xe anh hai tôi rất mệt mỏi, nói với Thạch Mập chia làm hai ngày lộ trình, không cần vội vàng như vậy.

Vì vậy, khi trời tối, Thạch Mập đưa chúng tôi đến một khách sạn bên đường trông có vẻ trơ trọi.

Khách sạn này có ba tầng, trong bóng tối lẻ loi đứng sừng sững bên cạnh một con đường bình thường, được bao quanh bởi vườn đất, rất xa chỉ có một vài ánh sáng của nhà những người nông dân.

Phía trước tòa nhà là một bãi đất phẳng, được sử dụng để đậu xe, rửa xe, tầng trệt là nhà hàng ăn uống, tầng trên cung cấp chỗ ở đơn giản cho những vị khách dừng nghỉ chân.

Có hai chiếc xe du lịch sang trọng dừng lại ở cửa, và có những người khác trong vùng ở gần đây đến tìm nơi ngủ trọ.

Tôi không thể không cau mày hỏi: “Anh ơi, anh nói họ mang theo ba thi thể, làm thế nào để ở lại? Những khối đá lạnh đó ngày mai còn phải bổ sung, chẳng lẽ đi tìm trong tủ lạnh người ta cạo băng?”

“Không, chuyện này còn cần em xử lý à? Những người này đã trải đời rồi, đã sớm là người rất tinh khôn, chúng ta ăn cơm tối trước, tối nay chúng ta tập trung một phòng, không thể tách rời khi ngủ.” Anh hai tôi nói với tôi.

Tôi gật gật đầu, cái này không thành vấn đề, với tình cảm của tôi và anh hai, cho dù cùng anh ấy chen chúc một cái giường tôi cũng không có ý kiến.

Chúng tôi bước vào nhà hàng, phía sau quầy rượu đơn giản, một người phụ nữ trung niên sắc mặt miễn cưỡng nhìn chúng tôi, mỉm cười nói: “Dừng chân ăn lót dạ hay ở trọ?”

Mở miệng nói câu này chính là đậm chất khí thế giang hồ, hiện tại làm sao còn có người gọi “ăn cơm” là “ăn lót dạ”? Huống chi đây vẫn là miền Nam, chỉ có miền Bắc mới nói như vậy chứ?

Trong đại sảnh đơn giản này còn có một bàn có người, có lẽ là chủ nhân của hai chiếc xe tự lái bên ngoài, tôi liếc mắt một cái thấy đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Thạch Mập lấy ra tám tờ tiền trị giá hai triệu tư đặt trên quầy, nói với người phụ nữ trung niên: “Tiền theo đầu người, ở một đêm, hai phòng, một bữa cơm tối.”

Người phụ nữ trung niên mỉm cười, thu tiền nói: “Ông chủ rất hào phóng, làm thế nào có thể chỉ cho mọi người một bữa ăn tối? Bữa sáng cũng được phục vụ, mời xuống lúc năm giờ.”

Thạch Mập gật gật đầu tỏ thái độ đã biết.

Trái tim tôi âm thầm bồn chồn: làm gì ăn sáng xuống lúc năm giờ?

Chẳng lẽ đây là một nhà trọ giang hồ? Thạch Mập lấy ra tám tờ tiền lớn đó nói: “Tiền theo đầu người” hẳn là cùng bà chủ này trao đổi ám hiệu chăng?

Tôi, anh tôi, Mạnh Huyên, Thạch Mập, cậu họ Long là năm người, anh ta dùng tám tấm “đầu người” để nhắc nhở bà chủ, còn có ba “người” nằm trên xe bên ngoài.

Nghĩ đến nhà trọ giang hồ, tôi có chút lo lắng, một bàn thanh niên phía sau nói chuyện ồn ào, tựa hồ là nam nữ trẻ tuổi hẹn nhau trên mạng cùng tự lái xe.

Phục vụ khách sạn bưng đồ ăn cho bọn họ, cô bé này thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, nước da trắng nõn, môi là màu hồng nhạt, bộ dáng thanh tú ủy mị.

Những người tổ chức của bàn thanh niên kia hẳn là những cậu ấm cô chiêu giàu có, có một sức hút mạnh mẽ tự tin để trêu chọc em gái nhỏ này: “Người đẹp có thể để lại thông tin liên lạc chứ!”

“Không có thông tin liên lạc.” Cô gái cười lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía cậu ấm giàu có ấy.

“Cô không dùng điện thoại di động sao? Bây giờ ai không có điện thoại di động chứ!” Anh ta bất chấp, đưa tay nắm lấy cổ tay người ta, bộ dáng khó chịu gấp gáp.

Những người nam nữ xung quanh đang hùa theo ồn ào: “Đây là anh đẹp trai giàu có, người đẹp như cô không bị thiệt đâu!”

“Anh ta vốn tự xưng là người có kỹ thuật tán gái cao siêu, cô không để ý tới anh ta, làm cho anh ta mất mặt đó!”

Chúng tôi im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bàn này, anh hai tôi cười nhạo một tiếng: “Đó là một căn bệnh ham muốn quá mức!”

Cô gái nhỏ kia có chút ngượng ngùng sợ hãi, nhưng ánh mắt nhìn liền biết là một người có kinh nghiệm!

Cô ấy ra vẻ thẹn thùng một chút, nói với người thanh niên kia: “Lát nữa nói sau đi, anh ăn cơm trước, tôi còn phải làm việc đây...”

Cậu thanh niên nhà giàu có nhìn thấy người ta ậm ờ, vội vàng không thể chịu đựng được nói: “Cần gì một lát nữa, nếu không chúng ta đi vào phòng để trò chuyện?”

Tiếng mọi người xôn xao bốn phía xung quanh, vào trong phòng nói về cái gì?

Tiểu muội vừa thẹn thùng trừng mắt nhìn anh ta một cái, rút mạnh tay ra, nhỏ giọng nói một câu: “...Mấy ngày này tôi không thuận tiện, không nói chuyện với anh!”

Anh ta bất mãn kêu lên: “Có rất nhiều chuyện, khó có được duyên phận mà...Những gì em muốn tôi đều mua cho cô!”

Thanh niên cười điên cuồng, từng người một hành vi phóng đãng.

Cô ấy không thoát đi được, đành phải gật đầu nói: “Vậy được rồi, lát nữa tôi đi đến phòng anh tìm anh...”

Cậu ấm kia huýt sáo, buông tay cô gái phục vụ ra, quay đầu nói với đám người cùng bàn: “Nhìn thấy không, có cứng đầu thì cũng phải khuất phục thôi, người con gái có thà chết bảo vệ trinh tiết cũng không chịu nổi thế tấn công của người đẹp trai điềm đạm như tôi đây.”

“Cái quái gì thế, anh mà điềm đạm?”

“Chính là như vậy! Nhớ làm tốt các biện pháp! Nếu không thật sự là bạch đao tiến vào hồng đao ra đấy! Hahahaha!”

Tiếng cười của bọn họ bùng nổ trong sảnh.

Bàn chúng tôi thì yên tĩnh, Thạch Mập cười lạnh hai cái, anh hai tôi khinh thường cười nhạo một tiếng, Cậu họ Long trước sau như một, âm trầm ít nói không thể hiện gì, chỉ có Mạnh Huyên hưng phấn kéo tay tôi hỏi: “Bạch đao vào hồng đao ra là có ý gì? Đây không phải là câu tục ngữ khi nói những lời tàn nhẫn sao?”

Cái này...Tôi không có cách nào có thể giải thích cho cô...Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời ấy.

“Cho nên vẫn là nhân gian tốt! Nói chuyện cũng rất thú vị!” Mạnh Huyên nhịn không được liền khen ngợi.

Cô gái nhỏ kia bưng thức ăn cho chúng tôi, cô ấy nhìn thấy Thạch Mập cùng cậu họ Long, nhẹ giọng cười nói: “Hoan nghênh hai vị đại giá đến thăm, đã lâu không gặp.”

Thạch Mập phun vỏ hạt hướng dương: “Đã lâu không gặp, Tiểu Nhã, cô càng ngày càng xinh tươi ngọt nước.”

Cô gái tên Tiểu Nhã nhếch miệng cười, cúi người nói: “Hay là, để tôi phục vụ anh…”
« Chương TrướcChương Tiếp »