Chương 275: Người phàm tục

Gia đình chúng tôi không có môn phái, ông cố là người có uy quyền từ bao đời nay, ngay khi nói ra lời của ông, các thành viên trong gia đình dù không muốn cũng không dám phàn nàn, nhưng với anh tôi thì khác.

Bọn họ trước mặt anh tôi đều là bề trên, cho nên bọn họ đương nhiên có thể chỉ trỏ lỗi của anh ấy.

Ông nội tôi là người đầu tiên lên tiếng, ông là đích tôn, nếu ông không nói vài lời, những người khác sẽ khiến anh tôi khó xử hơn.

“Bố, Vân Thiên còn nhỏ, để cho phụ trách chuyện trong nhà có sai không? Hẳn là có người không phục...”

“Vân Thiên hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn còn nhỏ? Khi con hai mươi ba, đã có hai đứa con rồi đấy.” Ông cố trực tiếp vặn lại: “Mặc dù Vân Thiên còn trẻ những gì nó làm cũng không dễ dàng. Thời thế đã khác rồi, nên giao trực tiếp vị trí người đứng đầu cho nó cho Vân Thiên còn tốt hơn là truyền nó từ thế hệ này sang thế hệ khác. Lãng phí thời gian cũng dẫn đến đấu đá nội bộ giữa bao thế hệ, làm tiêu tan gia đình!”

“Hơn nữa, Vân Thiên chỉ được coi là gia chủ một nửa, mọi việc vẫn cần Lan Lăng thông qua mới được. Hai đứa nhỏ giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải tốt hơn nhiều so với những người thừa kế kiêu ngạo của nhà họ Thẩm sao?”

Ông cố nhìn tôi, tôi hơi co người lại.

Tôi không thể làm được những điều này. Tôi không mạnh dạn và cẩn thận như anh hai mình, vừa nhát gan lại vừa sợ hãi, luôn nghĩ đến việc làm dịu mọi chuyện. Trừ khi làm tổn thương đến những người quan trọng của tôi thì tôi sẽ đánh trả bằng tất cả khả năng, nếu không thì tôi quả thực là một quả hồng mềm, dễ bắt nạt.

“Lan Lăng.” Ông cố đứng dậy nói với tôi: “Đi, về trước với ông, ông có chuyện muốn nói với cháu, ở đây để Vân Thiên xử lý.”

Có điều gì muốn nói với tôi?

Cuộc sống của ông cố, còn bao nhiêu bí mật trong lòng? Người ta nói trái tim phụ nữ khó đoán, nhưng trái tim đàn ông cũng thật khó nắm bắt.

Nếu một người đàn ông quyết định giấu nó, có thể giấu nó trong một thời gian dài.

Bởi vì phụ nữ luôn bị cảm xúc che mờ, giống như bà cố, bà thực sự nghĩ rằng bà có thể khiến ông cố cải tài quy chính, nhưng trên thực tế, ông có có khả năng hoàn toàn che giấu mặt tối của mình.

Trở lại căn biệt thự trống trải, ông cố ngồi xuống, hỏi thẳng: “Ông nghe Vân Phong nói cô gái nhỏ nhà họ Thẩm có ý kiến với cháu lắm? Tại sao vậy?”

Hả? Cô gái nhỏ nhà họ thẩm?

“Ý ông nói là Thẩm Thanh Hà ạ?” Tôi hỏi.

Ông nội gật đầu nói: “Có phải cô ta muốn Ngọc Toàn cơ trong tay cháu? Mẹ cháu mang cái này từ nhà họ Thẩm.”

“...Dạ, cô ta...”

Có lẽ cô ta thèm muốn vị Đế Quân đại nhân lạnh lùng và lười biếng bên cạnh cô này phải không?

“Cô ta có thù với cháu.” Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

“Vậy thì cháu muốn chức vị gia chủ sao? Dù sao mấy đứa con trong bụng hộ Mộ, có thể cho cháu chức vị gia chủ. Tuy rằng nhà họ Mộ không nổi tiếng như nhà họ Thẩm, nhưng của cải thì không thua họ.”

Tôi vội lắc đầu: “Không, không, cháu không có năng lực, anh cháu thích hợp hơn.”

Ông nội hơi nheo mắt cười: “Đúng vậy, cháu phải chăm sóc tốt cho Đế Quân, còn phải có con cái, cũng không có nhiều khí lực như vậy.” Mặt tôi có chút nóng lên, chăm sóc tốt? Cái gì là chăm sóc tốt?

Loại từ ngữ thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng giữa vợ và chồng, sao nghe khó xử quá!

“Có một chuyện, ông muốn nói cho cháu...Vân Thiên nói cho ông biết cháu rất quan tâm đến những chuyện đã xảy ra khi cháu được sinh ra, chuyện này có đúng không?”

“...À, Thẩm Thanh Hà nói cháu là đứa trẻ trong quan tài có thuần âm bốn trụ.”

Ông nội gật đầu: “Điều này đúng, nhưng cũng không đúng.”

Khi tôi sinh ra trong ngôi nhà này, mọi người không thể đưa tôi đến bệnh viện trong trận bão đêm đó, bà nội tôi đã đỡ đẻ.

“Mẹ cháu bị thương khi đang mang thai cháu và suýt nữa tính mạng của cả cháu và mẹ cháu bị cướp đi. Bố cháu lấy tháp Thanh Đồng của ông giao dịch với Quỷ Vương, dùng tuổi thọ và dương khí của chính mình làm điều kiện, đổi lại mẹ cháu có thể sống cho đến khi cháu được sinh ra...Mẹ cháu có chấp niệm rất lớn với con cái, vô cùng yêu thích. Bố cháu vì thế mà đã có một cuộc cãi lớn với mẹ cháu về điều này, cảm thấy rằng mẹ cháu muốn gϊếŧ chết chính mình chỉ vì lợi ích của đứa trẻ.”

Ông cố cười nhẹ: “Khi đó, linh hồn bà cố không còn nơi nào để ở, bà ấy thường xuyên lang thang trong căn nhà này. Thằng nhóc Vân Thiên đó có lẽ đã nhìn thấy bà ấy vài lần, nhưng nó là một đứa trẻ thông minh, dù có nhìn thấy nó cũng biết cách giữ mồm giữ miệng.”

“Sau này xảy ra chuyện, mẹ cháu kiên quyết không đồng ý dùng tháp linh hồn hút âm khí tiếp tục cuộc sống.”

“… Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi nhìn người ông cố một cách cẩn thận, ông ấy thực sự đã bò ra khỏi ngôi mộ, dành gần như cả cuộc đời của mình với những quỷ hồn và thi cốt.

Ông nội ông nội mỉm cười và liếc nhìn tôi: “Em họ của cháu, Trần Tú Lam.”

Hả?

Trần Tú Lam bị làm sao vậy?

“Mẹ cháu phát hiện ra rằng tháp linh hồn thu hút âm khí của những người xung quanh, nghiêm trọng nhất là phụ nữ. Trần Tú Lam sinh mệnh yếu đuối, dễ bị ảnh hưởng. Cô bé vừa sinh ra không được bao lâu linh hồn đã sớm thoát khỏi thân thể của cô bé, mẹ cháu tự trách mình, thà chết chứ không làm hại đến người khác...Cũng lo sẽ ảnh hưởng đến cháu, lúc đó cháu mới chưa đầy hai tuổi.”

Hóa ra Trần Tú Lam bị ảnh hưởng bởi tháp linh hồn...Thật đáng thương, chỉ cần tháp linh hồn được giữ ở nhà, cô ấy không thể tháo sợi dây màu đỏ quấn trên cổ mình.

“Vì vậy đúng là cháu sinh ra trên ranh giới sinh tử, chân chạm âm dương, nói cháu là đứa trẻ trong quan tài cũng không sai.”

Sau khi nghe ông cố giải thích, tôi quay lại nhìn Giang Lãnh bên cạnh.

Anh ngồi trên ghế bành một tay chống đỡ, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh đã biết điều này, phải không? Khi tôi sinh ra, anh đã đặt chiếc nhẫn ở từ đường, lẽ ra anh ấy phải biết điều đó từ lâu.

Nhưng anh không nói rằng cho dù Thần chỉ biết nhân quả của người thường, cũng chỉ có thể để người phàm tự tìm cơ duyên, hoàn toàn giác ngộ.

Một bà lão ở thành phố Âm Sơn từng nói rằng dù là chồng ma hay vợ ma thì họ luôn vi phạm ranh giới giữa âm và dương khi gắn bó với nhau. Bà chủ sạp hàng một trăm năm tuổi ở chợ Tây cũng bảo: Sao cô nhìn không giống người đã trải qua minh hôn chút nào thế nhỉ? Đời sống vợ chồng không hòa hợp đúng không?

Không hòa hợp…bị anh “làm” đến mức đi đường cũng bị nhũn chân, đây có được coi là không hòa hợp hay không?

Cứ như vậy mà có thể mang linh thai, mệnh cách thuần âm, trong bụng mẹ bắt đầu hấp thụ âm khí, thật sự rất khó gặp sao?

Khi trở lại phòng, tôi đứng trên hành lang cùng Giang Lãnh ở lại: “...Giang Lãnh, chúng ta đi Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên nhé?”

Anh nheo mắt cười nhẹ nói: “Mỗi lần em nói câu này, ta nghĩ đó là lời mời ‘đặc biệt’...”

“Không, em chỉ nghĩ rằng… anh không thể nghỉ ngơi tốt ở đây.” Tôi vẫn quen với việc anh ôm tôi và nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi.

Anh suy tư một chút, nói: “Mộ Lan Lăng, ta đã từng nghĩ, cứ để em ở Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên, như thế em sẽ không gặp nguy hiểm...”

“Tuy nhiên, nơi đó không dành cho em.”

“Tuy rằng thế giới phàm tục hỗn độn bẩn thỉu, nhưng là nơi có nhất phong cảnh, đúng sai, yêu hận, sẽ không có cô đơn...Ở nơi không có gì ngoài phong cảnh, em có thể ở một mình trong bao lâu?”

Tôi cau mày và nói: “...Có anh ở đó thì em mới đi, em không muốn đến đó một mình, em thà...”

“Em thà ở lại cửa hàng nhỏ của ta.” Anh cười nói

Anh giơ tay vẽ một vầng hào quang: “Đi thôi, vợ nhỏ của ta...Không dễ gì nghe yêu cầu của em...”