- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 27: Ác thân sẽ không chết
Cô Dâu Của Diêm Vương
Chương 27: Ác thân sẽ không chết
Bà già được anh đặt biệt danh là bà già dơ bởi vì bà quả thật rất bẩn và dơ dáy.
Tôi cho bà lão đò xét mạch, bà nói dấu hiệu tim thai đã không còn, còn hỏi tôi những ngày qua có chảy máu hay không khiến tôi đỏ cả mặt mà lắc đầu.
"Vậy thì tốt, gân đây vân cần phải chú ý nghỉ ngơi, biết không?"
Tôi đỏ mặt trả lời: "
Được."
Bà già sửng sốt một chút, ngay sau đó lại mỉm cười chế giễu: "Xem ra tên quỷ nam đã lừa cô..."
Hai chữ lừa gạt mà bà già nói nghe có chút chế nhạo.
"Ban đầu cô rất sợ đúng không? Sau đó cậu ta quan tâm, yêu mến khiển cho cô không còn thấy sợ, bây giờ lại còn sinh con cho cậu ta?"
Bà già cười nói: "Cho nên nói, lời đàn ông vốn không thể tin, huống chỉ là quỷ..."
"Quỷ thì thế nào?"
"Bình thường quy không hề có tình cảm, cảm xúc gì cả, nếu quy nào có tình cảm thì sẽ bị ràng buộc, những con quỷ như vậy rất thông minh, vô cùng thông minh, nó có thế mê muội lòng người, cho nên mới có câu thành ngữ như vậy.
Tổ tiên đã dạy dễ chúng ta, quỷ nói, không thể tin, không thể tin..."
Bà già một bên run rẩy sửa sang lại dược liệu, một bên lẩm bẩm nói.
Nói như vậy, thì tôi cũng đang bị quỷ mê hoặc? Bông có tiếng như trẻ sơ sinh khóc lọt vào lỗ tai.
Tôi không nhịn được, đầu óc ong ong khó chịu không nhịn được nhìn ra cửa.
Con mèo thần đang ở ngay gần với cánh cửa vừa nối lên từ một đám sương mù đen, trong miệng nó ngậm một thứ gì đó, nó chạy thẳng đến chỗ bà lão.
Đây là một con mèo toàn thân đen như mực, là người bạn đồng hành trung thành nhất của bà lão, dù có chết đi nữa thì nó vẫn sẽ tiếp tục canh giữ ngôi nhà cho bà ta.
Tôi đến gần một bước, thấy nó nôn ở trên mặt đất ra một ngón tay được sơn móng màu đỏ.
"A"
Tôi sợ quá hét to một tiếng.
Bà già sắc mặt ngưng trọng, đưa tay sờ đầu con mèo đen một cái rồi lấm bẩm hỏi: "Ngươi tìm ở đâu...? Thật là...
Chậc chậc.
Gần đây thứ này ngày càng nhiều.
Đi, đem thứ này đặt lại đi...
Con mèo đen ngậm lên ngón tay, hóa thành một đoàn hắc vụ từ khe cửa trung rời đi.
"Lan Lăng...
Gân đây càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ quái, luôn khiến tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn...
Hai người tương đối thiếu kinh nghiệm, nên cẩn thận..."
Bà lão thúc giục nói với một giọng khàn khàn.
Tôi lặng lẽ gật đầu, khi bước ra khỏi quán, một cơn gió thổi qua mặt đất phía sau khiến tôi rợn cả tóc gáy, và tôi cảm thấy như mình đang bị nhìn chằm chằm.
Ở ngọn núi phía sau trường học của chúng tôi có một mảnh đất trống khá rộng, được giữ lại đế sau này xây dựng thêm.
Nơi đó có một mảnh đôi cùng rừng cây nhỏ, bị gọi đùa là dốc tình nhân, phía sau là rừng lợn rừng.
"Gọi là dốc tình nhân là bởi vì học sinh thường kéo nhau ra đây mà hôn nhau, còn rừng lợn rừng, chậc! Là bởi vì nghe nói phía sau thường xuyên truyên đến thanh âm abc như tiếng gϊếŧ lợn."
Khóe miệng tôi hơi giật một cái.
Đây là hình dung cái gì? Âm thanh đó mà giống với âm thanh gϊếŧ lợn? "Cậu làm sao biết rõ ràng thế?"
Tôi hỏi ngược lại.
Tống Thanh Vy cười một tiếng, lặng lẽ chỉ về phía một cô gái ngồi hàng đầu tiên.
"Có tin đồn rằng Triệu Khánh Như đang làm chuyện này đó! Cậu thấy không, trong lớp chẳng có ai chú ý đến cô ta..."
Triệu Khánh Như thoạt nhìn có vẻ rất thu mình, nhưng ngoại hình và khí chất của cô ta ở mức trung bình, cũng không xinh đẹp lắm, càng không có điểm gì thu hút bắt mắt, trông thật thà, không giống loại người này."Cậu đừng có đi nói lung tung ra ngoài nhé, nói không chừng là tin vịt đấy, đối với một cô gái danh tiếng tổn thương rất lớn!"
Tống Thanh Vy bĩu môi một cái, không gió không dậy sóng, cô cảm thấy Triệu Khánh Như nhất định là có vấn đề.
Buổi trưa hôm đó tan học, chúng tôi vừa rời khỏi tòa nhà dạy học thì thấy Triệu Khánh Như nghe điện thoại, vội vàng đi về phía sau núi.
Tống Thanh Vy mắt sáng lên, cô ấy giật mạnh tay tôi: "Hẳn là có chuyện, mau đi xem nếu như cậu không tin tới"
"Loại chuyện này có gì để nhìn?"
Tôi đã có kinh nghiệm nên cho dù Triệu Khánh Như thật sự có việc gì, tôi cũng không muốn để ý tới.
Gần đây tôi đã đâm đầu vào một con quỷ, chẳng những thế người trong cuộc như tôi còn không giải thích được mà ghen tuông vô cớ nên tôi đã quyết định mình và anh sẽ làm một con rùa rụt đầu.
Tống Thanh Vy không muốn về, cô ấy kéo tôi đi xem bằng được đế chứng minh lời đồn đại không phải không có.
Phía sau dốc tình nhân, buổi trưa, từng đôi nam nữ yêu nhau đang cùng ăn cơm trưa.
Dốc tình nhân thật ra là một rừng cây nhỏ, nói là nhỏ nhưng thật ra thì không gian không hề nhỏ.
Dấu vết sinh hoạt thường ngày của người dân trên khu rừng này chỉ ở ngoài rìa, còn phía trong cỏ cây mọc um tùm bị chắn bởi những tấm thép ngăn.
Triệu Khánh Như cúi đầu đi thẳng vào rừng cây nhỏ, Tống Thanh Vy cười nhạo một tiếng, nói quả nhiên không phải là loại tốt lành gì.
Triệu Khánh Như vào rừng cây nhỏ sau đó không có dừng lại, cô ấy dường như đã xác định điểm đến rất rõ ràng, cô ấy tiếp tục đi vào phía trong, khi đám cỏ dại sắp vượt qua thất lưng, chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông đang sốt ruột chờ đợi bên cạnh hàng rào dây giữ cô ấy lại.
"Sao lại chậm như vậy!"
Người đàn ông có vẻ có chút nóng nảy, lấy điện thoại di động ra nói: "Phải trả bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho cô! Buổi chiều sẽ có lớp......"
Triệu Khánh Như không nói gì, lấy điện thoại di động ra thu tiên.
Người đàn ông đưa tay ra ôm lấy Triệu Khánh Như, cô ấy tách tay anh ra nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, có lẽ sẽ có người tới, chúng ta vào trong đi, bên trong có một chỗ..."
Chúng tôi nấp sau gốc cây, thấy hai người chui vào lỗ trên hàng rào kẽm gai, Tống Thanh Vy lập tức chạy theo, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Tôi lập tức túm lấy Tống Thanh Vy, đằng sau hàng rào thép gai là khu vực cấm của trường, có cột điện cao thế, học sinh không được phép vào ở, nghe nói học sinh nào vào sẽ bị phạt nặng.
Nếu vào đây là rất mạo hiểm.
Chúng tôi tội gì mà vi phạm nội quy cơ chứ? Bất quá bọn họ cũng không đi vào quá xa, chúng tôi mơ hồ nghe thấy một điểm thanh âm.
"Đừng nói nhảm.."
Tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh từ sau gáy, giọng của người phụ nữ này - Tôi đã nghe thấy rồi! Giống hệt cô nữ sinh đầu hẻm phố Bar! Cô ta không phải là tinh luyện Hoan Hỉ Quang Phật sao? Không phải cô ta đã Giang Lãnh cho ăn mất linh hồn rồi sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Cô Dâu Của Diêm Vương
- Chương 27: Ác thân sẽ không chết