Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 258: Phản ứng dữ dội (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh trai quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: “Cái gì? Bảo bối cứng cáp của anh nhiều năm nay đã hạ… Ối!”

Tôi đứng sau quầy đá anh ấy một cái, con người này bao nhiêu tuổi rồi chứ!

Hai mươi ba tuổi! Suốt ngày chơi game!

Anh trai tôi không phải là một tên vô dụng, nói về tài năng, anh ấy có. Nói về vóc dáng, tuy anh ấy hơi gầy nhưng rất tháo vát, năm ngoái anh ấy vẫn là thành viên chủ lực của đội bóng rổ, đã hét lên khi cởϊ áσ của mình trên sân thi đấu. Nói về túi tiền thì, mặc dù anh ấy lấy tiền tiêu vặt từ tôi nhưng anh ấy cũng rất biết tiêu xài, chơi game thì phải hẹn gặp và đến chơi ở một khách sạn năm sao siêu sang. Tôi cũng phục anh ấy luôn.

Nhưng anh ấy dường như cũng có một chủ đề chung với các đàn ông vô dụng có vẻ ngoài giản dị, và tôi cảm thấy hơi không vui.

Anh trai tôi không tệ như thế, được chưa!

Người đàn ông đối diện nhìn tôi, hơi xấu hổ nói: “Ừm, vợ anh cũng rất xinh đẹp mà...”

“Vợ cái đầu anh!” Tôi và anh trai cùng nhau mắng.

“Đây là em gái tôi!” Anh ấy hét vào mặt người đàn ông kia: “Đến tìm nhà tôi cũng chưa nghe ngóng trước đúng không, đáng trách mà.”

“Xin lỗi, xin lỗi...” Cậu ta cúi người xin lỗi.

Làm sao một người đàn ông ăn mặc xuề xòa, không có tiền lại có thể có bạn gái cũ như vậy chứ?

Một người phụ nữ như vậy phải rất thực tế, ở cùng người đàn ông này làm cái gì không biết? Nghe giọng điệu của tên vô dụng này, thì dường như cũng lén chụp rất nhiều ảnh và video riêng tư của cô ta rồi nhỉ?

Anh tôi lắc ví và lấy ra một cái nút nhỏ bằng gỗ, mềm như nút chai rượu, có mùi.

“Anh lấy cái này từ đâu thế? Đúng là từ một cái xác đã bốc mùi mà...” Anh trai tôi lại nhét nó vào ví với vẻ kinh tởm.

Xem các thứ đó xong, anh tôi lấy ra một cái hộp đựng ví, đóng nắp lại để cả phòng không bị ám mùi hôi thối đó.

Ngồi trên ghế sofa, người đàn ông cho chúng tôi biết nguồn gốc của chiếc ví này.

Cậu ta tự giới thiệu tên là Triệu Vĩnh, có bạn gái và hai người đã quen nhau nhiều năm, còn là đồng hương, cả hai từ quê lên thành phố cố gắng làm ăn và luôn sống cùng nhau từ đó.

Sau đó, bạn gái của cậu ta phát hiện ra rằng làm live stream kiếm được nhiều tiền nên đã nghỉ việc ở nhà live stream.

Sau đó, cậu ta phát hiện ra rằng live stream chứa đầy những quy tắc bí mật, nhiều thứ không thể phát sóng được xếp vào nhóm gọi là VIP, chỉ cần tài trợ nhiều tiền là có thể trò chuyện và đăng những hình ảnh, video cợt nhả lẳиɠ ɭơ ở trong đó.

Dần dần, cô ta chuyển sang bán da^ʍ, cảm thấy vóc dáng mình cũng rất đẹp, lại có vẻ gợi cảm bẩm sinh rất được yêu thích nên bắt đầu đi sửa mặt, càng làm càng thấy vui vẻ, thậm chí còn ra ngoài bán “hàng”.

Triệu Vĩnh lúc đầu không thể chấp nhận được, cãi nhau cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, nhưng sau đó nhận thấy bạn gái thay đổi quá nhiều và tình cảm cũng phai nhạt nên đành miễn cưỡng sống chung.

Sớm muộn gì cũng phải chia tay, Triệu Vĩnh muốn vui vẻ nên thường tìm những cách khêu gợi quái gở trên mạng, ai biết được rằng bạn gái sẽ không thể làm được nếu không có cậu ta.

Nhưng mục tiêu của bạn gái cậu ta rất rõ ràng, là tận dụng tuổi trẻ kiếm nhiều tiền hơn, vì vậy cô ta đã nói với Triệu Vĩnh rằng có thể chơi bất cứ thứ gì anh ta muốn, nhưng sẽ không kết hôn, không sinh con.

Ở tuổi ba mươi, gia đình Triệu Vĩnh luôn thúc giục chuyện kết hôn và sinh con, cuối cùng hai người chia tay.

Sau khi chia tay, Triệu Vĩnh thỉnh thoảng lên xem cô ta trên live stream, còn lặn lội vào nhóm trò chuyện của cô ta, nhìn cô ta thỉnh thoảng gửi vài tấm hình khỏa thân để dụ dỗ.

Sau đó, cậu ta nghe nói rằng cô ấy đã đến Đông Nam Á cùng với một ông chủ người Hồng Kông, bọn họ cùng nhau đi du lịch, và cô ta cũng đăng nhiều bức ảnh khiêu da^ʍ trên bãi biển.

Sau đó, nghe nói rằng ông chủ Hồng Kông đã liên lạc để cô ta có một vai diễn nhỏ trong một đoàn kịch.

Nói tóm lại, đủ kiểu khoe khoang, có cảm giác mờ ảo như một “kỹ viện” bởi biệt danh khét tiếng.

“Dù sao tôi cũng đã lâu không gặp cô ấy, nhiều nhất tôi cũng chỉ chụp ảnh cô ấy thôi, ai ngờ một tháng trước cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Vĩnh nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy đột nhiên nói nhớ tôi, dù sao cũng ở bên nhau ngần ấy năm, muốn tôi đến chỗ cô ấy một chuyến và nói rằng sẽ đưa cho tôi một món quà kỷ niệm, chính là chiếc ví này.”

“Cái ví này là do cô ta mua à?” Tôi tò mò hỏi, một người phụ nữ thời trang như vậy sao có thể tặng một chiếc ví “tình cảm” như thế này chứ?

“Cô ấy nói cô ấy tự làm, bên trong là ảnh của cô ấy và một loại hương liệu.” Triệu Vĩnh trả lời.

Hương thơm hả? Mùi hôi thối trong này là hương liệu?

“Hôm đó tôi đến chỗ ở của cô ấy. Cô ấy không cho tôi đi nên tôi…đã qua đêm ở đó.” Triệu Vĩnh liếc tôi một cái có chút ngượng ngùng.

Tôi không giấu nổi ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu ta.

Cậu ta ho xong rồi nói: “Lúc trời gần sáng, tôi cảm thấy cô ấy có điều gì đó không ổn, giọng nói như mê sảng và mắt cô ấy lờ đờ. Tôi nghĩ cô ấy đã làm quá nhiều 'công việc' và quá mệt mỏi nên cũng không nghĩ nhiều liền trở về nhà. Nhưng mấy ngày sau quay lại thì cô ấy, cô ấy…đã chết!”

Trên cổ của bạn gái cũ Triệu Vĩnh có dấu vân tay và cô ta đã bị siết cổ cho đến chết. Cậu ta vô cùng hoảng sợ và thậm chí cảnh sát đã đến đưa cậu ta đi để điều tra sự việc.

Sau khi kiểm tra dấu vân tay, cảnh sát phát hiện đó không phải là của cậu ta nên sau đó thả cậu ta về.

Cậu ta trở về nơi ở của mình và ngay đêm đầu tiên đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Tôi cảm thấy như nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi tưởng đó là tiếng khóc của đứa trẻ con nhà hàng xóm. Tôi tỉnh dậy, nghe kỹ lại thì không nghe thấy nữa”. Cậu ta nói với một nỗi sợ hãi: “Hầu như đêm nào cũng vậy nên ban ngày tôi cứ uể oải không làm được việc gì và thế là mất việc.”

“Sau đó không còn nghe thấy tiếng khóc nữa thì tôi lại nghe thấy tiếng cười! Cái kiểu cười ghê rợn hành hạ khiến tôi gần như mất hồn! Chẳng phải ông bà ta đã nói rằng để cây kéo trong phòng dưới gối có thể xua đuổi tà ma sao, nên tôi đã lén lút để nó ở đó và kết quả là...khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trên đầu giường có một dấu tay màu đen! Nó cũng khá lớn, giống như bàn tay của một đứa trẻ!”

Triệu Vĩnh không khỏi tái mặt khi nói câu này: “Tôi không biết có phải vì cái ví này không. Tôi đã hỏi Mạc Văn Bẩy. Ông ấy nói rằng ở thành phố này có một gia đình họ Mộ, chuyên về bán đồ âm dương, tôi có thể đến và nhờ giúp đỡ...tôi từng lén vứt bỏ thứ này, nhưng nó đã tự quay trở lại! Dấu tay đen đó vẫn xuất hiện bên cạnh gối của tôi...tôi thực sự sợ rằng tiếp đó nó sẽ xuất hiện trên người tôi, xin hãy giúp tôi, cứu tôi cái mạng này và xử lý thứ đồ đó!”

Anh tôi gãi đầu nói: “Được rồi, tôi đến chỗ anh xem trước...phải đến xem tận nơi mới được.”

“Chỉ đến xem thôi thì sao được chứ!” Triệu Vĩnh lo lắng nói: “Anh ở lại đó một đêm thử đi, thứ đó vào ban đêm mới xuất hiện!

Anh tôi lộ rõ vẻ mặt không vui.

“Tôi có hạt giống T, trao đổi đi?” Triệu Trần vội vàng biểu quyết muốn cái gì.

Hai mắt Anh tôi sáng lên: “Được rồi, chờ tôi thay quần áo rồi lấy ổ cứng!”

Anh ấy nhanh chóng thu thu dọn đồ rồi nói với tôi: “Tiểu Lăng, em cứ ở nhà đi, những việc nhỏ này cứ để anh đi làm là được.”

“…Anh sợ em quấy rối cuộc trao đổi của anh chứ gì?” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

Anh trai tôi cười toe toét nói: “Anh sợ chồng em không nhìn thấy sẽ trừng phạt em nữa”.

Đêm đó, khi tôi đang ngồi trong phòng xem lại những cuốn sách cổ của gia đình thì đột nhiên khóa cửa phòng khẽ bật lên.

Tôi tưởng đó là Khải Lang, nó ở trên căn gác nhỏ cùng tầng với tôi, tôi chạy vội ra cửa hỏi: “Khải Lang, sao còn chưa ngủ?”

Ngoài cửa im lặng.

“Khải Lang?” Tôi đi tới mở tung cửa, bên ngoài không có ai, chỉ có một mùi lạ, tôi cúi đầu nhìn.

Có một dấu tay màu đen trên tay nắm cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »