Chương 230: Chiếc tủ đông cuối cùng

Chế Phiền phức? Giang Lãnh có thể tin tưởng tôi, tôi vui mừng còn không kịp nữa, sao có thể chê phiền được? “Nhưng mà…em có thể giúp gì chứ? Em không có tiền cũng không có quyền.”

Tôi ngước mắt nhìn anh.

Ở trần gian, hai chữ tiền quyền là thoát không khỏi, mà tôi và hai cái chữ này không có duyên.

Giang Lãnh cười nói: “Em chịu giúp là được, cũng đỡ cho ta lúc nào cũng phải đi tìm nhà họ Thẩm, cả mặt em cũng khỏi phải ấm ức nữa.”

Tôi xoa mặt, biểu hiện rõ như vậy sao? Thời gian gần đây nhà họ Thẩm cũng khiêm tốn đi rất nhiều, chắc là do Thẩm Thanh Hà bị giam giữ, người của nhà họ Thẩm biết đế quân mà bọn họ cùng phục tùng đã tức giận, vì thế ai cũng tự thấy nguy hiểm, nên không phô trương như lúc trước nữa.

Nguyên Lang đã lén lút cứu Thẩm Thanh Hà ra, Giang Lãnh cũng nể mặt của Văn Hình mà bỏ qua chuyện này.

Sau đó Thẩm Thanh Hà đã khiêm tốn hơn nhiều, ít nhất trong thời gian này, ngay cả tên của cô ta cũng không nghe thấy, nhà họ Thẩm ngang ngược không ai bằng được lan truyền rộng rãi, chắc có lẽ Thẩm Thanh Hà cũng có công lao không nhỏ.

Nếu như nói muốn nắm quyền lực nhất định ở thế tục, vậy thì tôi chỉ có thể nhìn nhà họ Mộ rồi, anh của tôi là đứa cháu đích tôn, mà bố của tôi hiện tại như vậy hoàn toàn không có tâm trạng mà đảm nhận.

Cho nên tương lai của nhà họ Mộ chúng tôi, nếu không phải là ông nội tôi cùng anh em tranh quyền, thì sẽ trực tiếp cho anh tôi làm chủ cả nhà.

Nhưng tình cảm giữa nhà chúng tôi và dòng họ có chút xa lạ, cơ bản là có chuyện mới gặp nhau, căn bản không giống như kiểu kia của nhà họ Thẩm chỉ cần kêu gọi là được trăm người ủng hộ, các con cháu cũng lắng tai mà nghe.

Ông cố của tôi không lo những chuyện vặt này, chỉ lo cho vợ yêu của ông ấy, trong nhà không gặp phiền phức lớn gì là được.

Nhưng quyền lực của gia tộc vẫn nằm trong tay ông cố, ông ấy nói một, không ai dám nói hai, quyền tài chính, bí mật quan trọng, pháp khí cũng đều trong tay của ông cố, các con cháu muốn chiếm riêng cho mình cũng rất khó.

Xem ra phải cùng anh của tôi bàn bạc lại, phải bắt đầu chuẩn bị đảm nhận rồi? “… Nhưng mà bây giờ em đừng đi lung tung, em đi theo ta lâu như vậy rồi, không phải chỉ muốn hai đứa trẻ này bình an thôi sao? Chuyện nguy hiểm thì em tránh xa chút.”

Giang Lãnh ngước mắt xuống nhìn bụng của tôi.

Vẫn còn ba tháng, bà cụ Ô nói linh thai chủ yếu là phải có đủ tinh thần, da thịt là thứ dễ nhất, cũng là thứ cuối cùng nhanh chóng dưỡng lại, trong một hai tháng cuối cùng này sẽ lớn rất nhanh.

Nếu như ông cố giao quyền lực cho anh của tôi…chuyện này phải nhanh chóng làm mới được, tôi không muốn để khi cái bụng lớn rồi còn phải tranh giành với họ hàng trong nhà.

Sinh tại nhà họ Mộ, thì không có cách nào thoát khỏi định mệnh người cổ lỗ sĩ, người chết, ác ma và trao đổi lợi ích.

Cả người ông cố của tôi đầy máu từ mộ chui ra, sau khi gặp phải sư phụ đạo sĩ kia, con cháu gia tộc chúng tôi sinh ra đều sống trong vòng luẩn quẩn này, người duy nhất bước được nửa chân ra, có lẽ chính là chú Thành Niên, nhưng chú ấy cả ngày cũng đều gặp thi thể và các vụ án hung ác.

Tối hôm sau, tôi từ trong phòng thấy được cánh cửa sau nhà có bóng người ngồi xổm hút thuốc, hình dáng khả nghi, vội vàng gọi điện thoại nói với anh tôi.

Anh tôi chỉ cầm theo cây côn bóng chày thép không gỉ xuống dưới, không lâu thì bắt được người đó vào sân nhỏ.

Tôi xuống lầu nhìn thử, lại là ông Lâm, người trông thi thể! “Ông đặc biệt ngồi xổm ngay trước cửa nhà chúng tôi để làm gì? Làm kí hiệu đúng không?”

Anh của tôi giơ côn lên chuẩn bị đánh ông ta vài cái.

Ông Lâm vừa né vừa nhìn chằm tôi, vết sẹo trên mặt run lên từng cơn, nhìn vào thấy có chút ghê tởm.

“Mấy người…thật sự đã tiêu diệt ổ của người luyện thi sao?”

Ông ta không dám tin tưởng mà hỏi.

“Tốn lời, nếu không chúng tôi còn có thể còn nguyên chân tay mà đánh ông sao? Ông thành thật khai báo, có phải ông có cấu kết với người luyện thi không! Tại sao khi chúng tôi đến kho đông lạnh đó của người luyện thi ông lại gửi tin nhắn cho tôi, ông làm sao có thể biết được chúng tôi ở đó được?”

Anh của tôi nghiêm khắc hỏi.

Nửa bên mặt của ông Lâm giật hai cái, có chút nổi giận nói: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở các người! Tôi ra ngoài trốn nguy hiểm, nghĩ đến nơi an toàn nhất chính là nơi gần kho đông lạnh của bọn họ, cho nên đã trốn trong kho đối diện, kết quả thấy được các người xuất hiện tại đó…”

Anh của tôi chậc hai tiếng: “Ông Lâm, tuổi của ông cũng đã không nhỏ, nói những lời này ông cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”

Sắc mặt của ông Lâm thay đổi, không dám nói thêm tiếng nào.

“Chũng tôi đã đi qua nhà của ông, hũ luyện thi trong nhà ông có không ít, ông còn dám nói bản thân không có quan hệ gì với người luyện thi sao? Chắc ông có không ít xác là thông qua bọn họ lấy đúng không! Tôi còn thấy được vợ ông nữa.”

Sắc mặt của ông Lâm sợ hãi, bỗng nhiên vùng vẫy lên, trợn đỏ cặp mắt, hung dữ quát anh của tôi: “Anh làm gì cô ấy rồi?”

Tôi bị tiếng quát của ông ta dọa, tướng tá của ông ta vốn đã dữ tợn, đột nhiên lại thật sự nổi điên lên vô cùng dữ tợn.

Anh của tôi cười nói: “Ông chưa về nhà xem thử? Chúng tôi vốn định đi tìm ông, kết quả mẹ của ông đã kêu vợ của ông đừng thân thiện tiếp đãi chúng tôi…”

“Các, các người…các người đã tha cho vợ tôi sao?”

Sắc mặt ông Lâm trắng bệch, nhìn bộ dạng không giống là diễn ra, ông ta đích thật đối với xác chết nữ đó… Tôi xoa trán, có chút đau đầu, loại sở thích yêu xác chết này là xuất phát từ trong tiềm thức ra quả đúng là người này rồi.

Thấy bộ dạng sắp muốn ngất đi của ông Lâm, anh của tôi vui vẻ mà nói: “Ông này, cho vợ của ông mặc bộ đồ ngủ cũng đỡ hơn mà, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong hũ bò ra, tôi xếm chút nữa là đánh bà ta rồi.”

Ông Lâm ngồi xổm dưới đất ôm đầu nói: “…Tôi biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được…tôi thường nghĩ, đợi khi mẹ tôi đi, thì tôi sẽ châm một ngọn lửa để đốt bản thân và hũ trong nhà…hiện nay thế giới đã khác, thế giới thái bình, làm gì còn cần cõng xác chứ.”

“Ông cũng không cần bi quan như thế, đổi ngành là được rồi, ông về nhà đóng cửa lại muốn cùng bạn gái thổi khí của ông, hay cùng vợ của ông làm những chuyện đó, có ai quản ông được nhiều như vậy đâu, đúng không?”

Anh của tôi cười nói.

“Các người…không nói chuyện của tôi ra sao?”

Ông Lâm không tin được mà nhìn anh tôi, lại nhìn tôi, ông ta có chút không tin được loại người ranh ma như anh tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, muốn tôi cho câu trả lời chính xác.

“…Chúng tôi không có nói ra ngoài, cũng không có làm tổn thương đến mẹ của ông và…những thứ đó, ông về xem thử thì biết.”

Tôi nói với ông ta.

“Cảm ơn…”

Ông Lâm gặt đầu với tôi.

“Vậy ông đến trước cửa nhà tôi ngồi xổm ra đó làm gì, là vì cái gì chứ?”

Anh tôi truy hỏi: “Ông là kẻ có vấn đề, đến tìm chúng tôi chắc chắn không có chuyện gì tốt.”

Mặt ông Lâm run hai lần, gật đầu nói: “Thật sự không có chuyện tốt…tôi được người khác nhờ đến tìm các người.”

“Ai?”

“Viện trưởng của bệnh viện đó.”

Tôi chau mày nghe ông Lâm nói hết, thì ra sau khi ổ luyện xác bị phá hủy, không ai đến thu những xác chết đó nữa, viện trưởng không biết, tiếp tục sắp xếp một thi thể không chủ để trong nhà xác, thi thể này đang trong nhà xác đông lại.

Sau khi ông Lâm lén chạy lánh nạn, bệnh viện đã tuyển một ông lão có kinh nghiệm phong phú, còn dẫn theo một đệ tử, ông lão đã đặt thi thể vào trong cái tủ lạnh cuối cùng.

Hôm đó, ông lão dặn học trò không được mở cái tử lạnh đó ra, ông vội về quê ăn tiệc mừng rồi về ngay.

Học trò luôn cẩn thận nghe theo lời dặn, nhưng trong nhà xác xuất hiện tiếng động lạ thường, học trò đó bị dọa đến chạy vào phòng trực ban cùng bảo vệ nói chuyện nguyên đêm.

Trước khi trời sáng, ông lão thật sự đã trở về, nhưng lại là một loại phương thức khác để trở về…