Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 23: Động Thai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đường về, tôi vẫn luôn căn chặt răng không dám khóc thành tiếng.

Anh trai tôi dọc đường không nói gì cả, sau khi đưa Tống Thanh Vy về thì nhấn ga và chạy rất nhanh.

"Đừng khóc, anh không biết nên an ủi em cái gì, hay cứ coi như là may mắn đi."

Giọng của anh tôi không có mấy vẻ nghiêm túc.

"Lan Lăng, em còn khóc cái gì? Vì em bị hản ta ép buộc mang linh thai, nếu bây giờ đứa bé đã không còn, em nên vui vẻ mới đúng, phải không?"

Anh trai tôi đập vào vô lăng, một tiếng còi lớn vang lên cho thấy trong lòng anh ấy đang thực sự kích động.

"Em không vui.."

Giọng tôi nghẹn lại, cố nén òa khóc nức nở.

"Chúng ta cùng hẳn không cùng đẳng cấp, em hiếu không? Hản có thể đối xử tàn nhẫn với em như một món đồ, hắn ta chính là đế quân âm phủ.

Em cảm thấy hẳn ta sẽ để ý tới một vật tế lễ nhỏ bé hay sao?"

Anh tôi giận dữ nói.

"Hơn nữa, nói không chừng hắn ta còn có rất nhiều phụ nữ, có em hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Chẳng qua do cơ thể em đặc thù, có thể mang thai giúp hản mà thôi."

Đúng vậy, anh ta chưa bao giờ thể hiện coi trọng tôi chút nào, có lẽ vuốt ve cũng là một biểu hiện của sự từ bi.

Anh ta luôn được người khác hầu hạ, vì thế mới không hài lòng với cách hành xử của cô.

Anh ta cũng từng nói qua, trong thời hạn bảy ngày đều không muốn chạm vào tôi, hành động cứng nhắc của tôi khiến anh ta mất hứng.

Nghĩ đến đây, những giọt nước mắt của tôi càng rơi dày thêm.

Khi tôi mười sáu tuổi, anh ta lần đầu xuất hiện trong đời tôi.

Khi tôi mười tám tuổi, anh ta làm tan nát trái tim tôi.

Anh ta nói tôi là vợ ma của anh, đến chết đều chỉ có thế đi theo anh ta.

Nhưng mà, cũng có thể để tôi an nhiên sống nốt phần đời còn lại, không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

"Anh...

anh ta tức giận như vậy, liệu có trả thù gia đình chúng ta không?"

Tôi khẽ khit mũi nghĩ thâm, cùng lắm thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cũng không có gì đáng sợ.

"Sao cũng được, gia đình ta còn có ít nghiệp chướng sao?"

Anh trai tôi không hề sợ hãi: "Có anh bên cạnh em rôi, không phải sợ gì cả.

Đợi sức khỏe của bố ổn định, chúng ta lại sống cùng nhau."

Anh vươn tay xoa đầu tôi.

Chiếc xe di chuyển đến một tòa nhà cũ trong thành phố.

Đây là một khu chung cư kiểu cũ, có ba tầng, tầng một là cửa hiệu, đương nhiên lúc này đèn vẫn còn sáng.

Trên cửa kính dán bốn chữ "Cải Lão Hoàn Đồng".

Đây không phải là một phòng khám rởm sao? Tôi nhìn trộm anh trai mình, tự hỏi anh mang tôi đến đây làm gì? "Đi thôi, các bác sĩ ở đây chuyên môn chữa các bệnh nan y phức tạp."

Anh quen tay rút ra một đồng tiền ngũ đế, dùng tam sơn quyết thủ thế rôi gõ cửa kính hai lần.

Trong phòng vang lên tiếng mèo kêu, thanh âm giống tiếng trẻ con khóc khiến tôi sợ run lên.

Tại sao anh trai tôi lại đưa tôi đến đây lúc nửa đêm? "Tôi vào đây."

Anh trai tôi kéo tay tôi và mở cửa kính.

Vừa bước vào trong liên ngửi thấy mùi thuốc.

Bên trong là một phòng khám đông y chật chội, vị trí gọn gàng nhất chính là tủ thuốc.

Một bà già tóc bạc năm trên một cái ghế bập bênh, trên người khoác áo bông, như thể đang say ngủ.

"Bà già kia, bà chết rồi sao?"

Anh trai tôi không khách khí, lớn tiếng nói.

"Này, này..."

Bà già cười một cách kỳ lạ, cơ thể bà vẫn không cử động, nhưng đầu từ từ quay về phía chúng tôi.

Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Anh trai tôi lập tức mắng: "Còn giở trò, tôi gọi phòng thương mại tới kiểm tra giấy phép hoạt động kinh doanh của bà đấy."

Bà lão sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Không có khiếu hài hước "

Mặt bà đầy những nếp nhãn, lưng bà đã còng và chỉ còn lại vài cái răng.

Tiếng cười của bà nghe như một mụ phù thủy già.

"Em gái tôi không khỏe, xin hãy giúp tôi nhìn qua."

Anh trai tôi đưa tôi lên một cái giường nhỏ sát vách tường và ngồi xuống.

Bà già nhìn tôi, đôi mắt mờ đυ.c của bà liên phát ra ánh sáng, giống như đang nhìn thấy thịt Đường Tăng.

Bà khịt mũi: "Ngập tràn quỷ khí...

rất được ma quỷ coi trọng đấy.

Nhìn xem nước da trắng như tuyết, còn trảng hơn cả người chết.

Phải có thêm dương khí mới được, nếu không linh hồn ma quỷ sẽ dẫn đi mất, ha ha..."

Bà duỗi tay sờ nhẹ lên mặt tôi, khiến tôi lập tức nổi da gà.Sau đó, những ngón tay gây khô như vuốt gà nắm lấy cố tay tôi, giúp tôi bắt mạch.

"Mạch cũng rất hiếm gặp.

Xem ra con quỷ kia đã để lại cho cô không ít tinh hoa âm khí rồi.

Haha, còn có thể kết thành linh thai, đúng là đã tốn không ít sức lực phải không?"

Mặt tôi có chút nóng lên, xem ra bà già này thực sự có năng lực.

Anh trai tôi măng: "Bà già dâʍ đãиɠ này, bà đã ngoài chín mươi rồi, còn quan tâm mấy chuyện của người trẻ làm gì?"

Bà già đó chỉ trợn mắt nhìn anh tôi, sau đó lại nhắm mắt bắt mạch cho tôi: "Có dấu hiệu động thai..."

Tôi nhịn không được liền hỏi: "Động thai là sao? Có ảnh hưởng gì không? Có hay không?"

Bà liên lộ ra một nụ cười xấu xa có chút đáng sợ: "Làm sao? Cô sợ sẽ mất đứa bé ư?"

"Hôm nay tôi gặp một vài chuyện, vừa sợ hãi lại vừa bị thường.

Ban nãy, còn có thứ gì đó chảy ra, giống như là...

máu"

Tôi nói thành thật.

Anh tôi quay người đi ra chỗ khác, tôi liền tiến lên.

Bà lão duỗi tay, cười rất khó coi rôi nói: "Cái chân nhỏ bé dễ thương quá.

Con quỷ đó thực sự có phúc."

Tôi có chút sợ bà ấy, lặng lẽ co rúm vào một góc.

Bà ấy nhìn xuống quân tôi một lát rồi lại cười nói: "Cô gái, cô muốn nghe tin tốt hay tin xấu?"

"Có gì khác nhau không?"

Tôi vội vàng hỏi.

"Tất nhiên, chọn một đi."

Bà giữ nụ cười xấu xa.

Tôi co vai lại và thì thâm: "Vậy thì.

Hãy nghe tin tốt trước "

Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi nhăn nheo của bà ấy nâng lên một cách nhẹ nhàng, lần đầu tiên nở một nụ cười tương đối bình thường.

"Tin tức tốt chính là, cô bị động thai.

Tuy chảy chút máu, nhưng đứa bé vẫn còn ở đó "

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút: "Thế tin xấu là gì?"

Bà già nói với vẻ tươi cười: "Không có tin xấu nào cả.

Nhìn dáng vẻ của cô, việc còn giữ được đứa bé chính là tin tốt, không phải tin xấu."

Cái này...

bà già này đang trêu tôi sao.

Anh trai tôi ngáp một cái rồi nói: "Hừm, sợ bóng sợ gió một hồi, còn khóc thảm hại như vậy..."

Tôi đỏ mặt và thì thầm cảm ơn bà già một câu.

Bà già nói: "Trong hai tuần, ở yên trên giường, không hút thuốc, không uống rượu, cà phê, hải sản.

Dùng thêm hai thang bố thận an thai."

Bà dặn dò xong liền run rẩy đến bên tủ thuốc để lấy thuốc, đồng thời nói: "Tên nhóc, lần này tiên khám bệnh và tiền thuốc là ba triệu ty."

"Biết rôi, khi trở về sẽ đốt cho bà"

Cái gì kia? Ba triệu tỷ? Đốt? Trả bằng tiên âm phủ ư? Vậy thì bà già này chính là một còn ma.

Chẳng trách anh tôi lại dùng tiền ngũ đế để gõ cửa.

"Cô gái đừng sợ, tôi chỉ là dành trước ít tiên cho bản thân mà thôi.

Nhân tiện, tôi nghe nói bố cô gặp chuyện phải không?"

"Bà già cả ngày không ra khỏi cửa, vậy mà cũng biết chuyện bên ngoài ư?"

Anh tôi nhếch mép cười.

Bà ấy trâm giọng cười khục khặc: "Đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi...

Ông ta và mẹ các người...

lá gan quá lớn.

Hừm hừm, Mộ Cảnh Kha kia vẫn chưa bao giờ nói gì"
« Chương TrướcChương Tiếp »