Anh trai tôi liền bật đèn pha tầng dưới.
Tên trộm bị đánh, không chịu được nữa liền buông hai cánh tay đang che mặt ra, để lộ khuôn mặt xám đen, hai đồng tử có phần quỷ dị hướng lên trên.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Không phải đây chính là gã tóc vàng hôm đó đem cô gái ở trước cửa quán bar kia đi hay sao? Trên tin tức có nói hai người bạn của hắn ta đều đã chết, tại sao hắn vẫn không có việc gì? "Cẩn thận! Người này có vấn đề..."
Vừa dứt lời, Giang Lãnh đã bấm tay niệm thần chú, nhằm vào giữa ấn đường tên tóc vàng mà nhấn một cái, hẳn ta cả người bất động, sau đó chậm rãi đổ gục xuống đất.
Tôi che miệng, đứng ở câu thang, không dám lên tiếng.
Anh trai tôi kiểm tra một chút rồi hỏi: "Anh ta là bị quỷ nhập sao?"
Sắc mặt Giang Lãnh có chút nghiêm trọng nói: "Đây là tà thuật bí thuật, pháp sư do nhà họ Hầu mới đến nhất định là thuộc tà đạo.
Sau khi biết nhà các người có đồ qủy liền muốn tới đây cướp lấy"
"Chết tiệt, nếu sớm biết thì tôi đã không bán nó cho hẳn rồi, khi không lại rước họa vào thân."
Anh trai tôi cáu kỉnh nói: "Hôm nay Hầu Văn Khải đến hỏi một bảo tháp bát giác lưu ly bằng đồng, chắc chắn là do tên pháp sư kia yêu cầu."
"Bảo tháp này chuyên dùng để luyện hồn, xem ra mẩy vụ linh hồn bị bắt giữ gần đây nhất định có liên quan tới tay pháp sư này."
Giang Lãnh cau mày.
Người phàm sau khi chết, linh hôn bắt buộc phải xuống âm phủ.
Việc bắt giữ linh hôn vi phạm nghiêm trọng luật của địa phủ, Giang Lãnh đương nhiên không thể không quản.
Cuối cùng sau khi cân nhắc một hôi, anh trai tôi gọi cho cảnh sát Lư, nói: "Mặc kệ anh có tin vào chuyện ma quỷ hay không, trước tiên đem tên này khỏi nhà tôi đã, đừng để ở nhà tôi, tôi nhìn thấy liền khó chịu."
Giang Lãnh ngước mắt lên nhìn tôi, đi lên mang tôi trở về phòng: "Thời gian này em chú ý một chút, đừng lại gần những người lạ."
Tôi gật gật đầu, không yên tâm hỏi thêm: "Nhưng em trai tôi chỉ là người biết được chút ít, bố tôi hiện tại còn đang ở bệnh viện, không biết liệu có chuyện gì..."
"Có ta ở đây rồi..
Đưa di động của em cho ta."
Anh đột nhiên duỗi tay muốn lấy điện thoại di động của tôi.
Chỉ thấy anh lướt qua màn hình điện thoại, liên thấy một dải màu trắng nhìn rất rối mắt dán lên màn hình.
Đây chính là liên kết sao? Còn nhớ tên gây gò lúc trước từng nói, di động không được liên kết sẽ bị mất tin hiệu trong những vùng kết giới.
"Giang Lãnh, anh có muốn có một chiếc điện thoại di động không? Đôi khi khi tôi gặp phải chuyện gì đó muốn gặp anh, nhưng tôi không biết phải liên lạc với anh như thế nào." . Tìm truyện hay tại -- T R U M t г u y e n . ог G --
Tôi gợi ý với anh ta.
Anh ta nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Ta đi mua di động ở đâu được? Em đốt xuống cho ta ư?"
Cái này? Đốt cho anh ta? Tôi lúc này mới để ý, vì sao lúc nào anh ta cũng mặc bộ quần áo kiểu cổ này, thì ra đó chính là kiểu quần áo được bày bán trong các cửa hàng vàng mã.
Anh ta là ma, anh ta thực sự là mà...
Tôi nhịn không được liên khẽ rùng mình.
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta vẫn tiếp tục: "Đồ vật ở âm phủ đều là những thứ do người thân ở dương thế gửi cho, có những thứ dù có tiên âm cũng không mua được, vì vốn dĩ không phải được đốt cho mình."
"Được rồi, vậy thì hôm nào đó tôi sẽ đốt cho anh một cái."
Tôi cẩn trọng nói.
Nhưng tên nên mua loại di động nào để đốt cho anh ta đây? Còn nhớ tên sai vặt của âm phủ lúc trước cũng dùng iPhone X, thân phận của anh ta như thế, đương nhiên không thể thua kém được.
Nhưng bỏ ra chục triệu để mua một chiếc iphone X sau đó đem đốt ư? Thật quá lãng phí.
Nghĩ tới đây, tôi đã cảm thấy đau thận.
"Sao em ngốc vậy?"
Anh ta dường như nhìn được suy nghĩ của tôi, liền nãm cằm tôi rồi đẩy tôi ngồi lên giường: "Loại di động bình thường này có thể đốt sao? Đương nhiên muốn đốt cũng phải mua loại di động có thể đốt được cho người âm rôi.
Thôi, mau đi ngủ đi."
Những pháp sư Mật Tông thường được gọi là "bậc thầy", mặc dù trong mắt các giáo phái chính thống thì bọn họ được coi là tà đạo, bất kể là thầy tu hay người thường đều luôn cảnh giác.
Bọn họ được biết đến nhiều nhất là phương thức mượn danh tượng Hoan Hỉ Phật để làm chuyện ác, cộng thêm sử dụng phương thức quỷ mượn xác.
Tôi nhìn vào tất cả các thông tin trong điện thoại di động của mình và hơi lo lắng.
Một pháp sư tà đạo nguy hiểm như vậy đang để ý tới nhà chúng tôi.
Zalo lại có tin tức truyền đến, anh trai tôi nói đã lấy được số điện thoại của pháp sư do Hầu Văn Khải mời tới, lúc này đang yêu cầu cảnh sát Lư điều tra thông tin.
"Lan Lăng, cậu nhìn này."
Tổng Thanh Vy mở một hộp giữ nhiệt ra, bên trong là thịt kho tàu do mẹ cô làm, nhất định muốn tôi ăn.
Vì vậy chúng tôi liên mang đồ tới trước cửa một siêu thị, cùng nhau ăn.
"Em trai cậu thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi! Nhân tiện, khi nào cậu rảnh, chúng ta đi xem qua vài căn nhà được không? Gia đình tớ sẽ bán đất và mua một ngôi nhà mới để sống ở đó.
Mẹ tớ bảo tớ nhất định phải mời cậu đến xem"
Tôi lắc đầu và nói: "Tớ chỉ là gà mờ thôi, cậu vẫn nên là đi mời thầy phong thủy tới đi"
"Vậy mời bạn trai cậu đi, tớ nghĩ anh ta chính là một bậc thầy, chẳng trách anh ta ăn mặc mấy bộ đồ cổ xưa như vậy.
Anh ta cũng là đồng nghiệp của gia đình cậu à?"
Tôi không muốn nói về chủ đề này, tùy tiện trả lời mấy câu rồi nói sang chuyện khác.
Buổi chiều không có giờ học, thấy Tống Thanh Vy nói muốn đi mua sắm, tôi cũng muốn mua cho Giang Lãnh mấy bộ quần áo rồi thiêu cho anh, để anh đỡ phải mặc những bộ đồ cũ kia nữa.
Hôm đó nghe anh ta nói mấy câu "Em thiêu cho ta sao?"
"Đều là người ở dương gian đốt xuống cho người thân"
Tôi liền cảm thấy có chút thương hại anh ta.
Tống Thanh Vy thực sự có thể mệnh danh là người có tài đi mua sắm giỏi nhất cả nước.
Đi dạo khắp trung tâm thương mại, mất rất nhiều thời gian, vậy mà cô ấy vẫn còn năng lượng.
"Bà nhỏ của tôi ơi, tôi không đi bộ được nữa rồi.
Định đi đến tối sao?"
Lúc này là giờ tan tâm, xe buýt kẹt cứng người, xếp chật như cá mồi.
Taxi cũng không còn trống, chúng tôi chỉ có thế gọi một chiếc xe dù bên lê đường.
Trên đường vẫn còn kẹt xe, chúng tôi đã lang thang cả buổi chiều, liên không nhịn được mà cùng nhau uể oải ngáp, không biết ngủ gục từ lúc nào.
Tôi bị một cơn gió lạnh thổi đến làm cho giật mình, đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Chiếc xe đang đậu trước một cái sân đố nát, đèn pha sáng lóa chiếu lên trên tường.
Tôi sợ muốn chết.
Vừa rồi không phải chúng tôi bắt xe ở nội thành sao, tại sao bây giờ lại tới được đây? Tống Thanh Vy ngồi bên cạnh tôi, ngủ rất say.
Tôi nuốt nước bọt, tài xế đâu rồi? Trong giây lát, tôi nhìn thấy ngay phía đầu xe có một người đang đứng, chính là người lái xe lúc này.
Tôi đẩy cửa để xuống và hỏi: "Đây là nơi nào? Anh muốn làm gì?"
Mặt tài xế nam nhợt nhạt, nói chuyện có chút lắp bắp, từng thớ thịt trên mặt anh ta có chút run rẩy đến kỳ lạ: "Đưa...
đưa...
đưa hai người...
về nhà...
Đã...
tới...
tới rôi."
Trong lòng tôi có chút ngạc nhiên, không phải người này đã bị ma nhập rồi đấy chứ? Động tác tay chân của anh ta có vẻ kỳ quái, cứng ngắc từng bước từng bước đi tới phía trước khu nhà.
Tôi lấy điện thoại di động ra, rất may vẫn có tín hiệu.
Tôi run rẩy gửi địa chỉ cho anh tôi, anh ấy liền trả lời: "Gã chồng quỷ của em đang tới rồi, em đừng sợ."
Gã chồng quỷ.
Trong tình huống kỳ lạ này, nghe được ba chữ này, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tôi vừa định quay lại đánh thức Tống Thanh Vy thì thấy chỗ ngồi của cô ấy đã trống không.
Thống Thanh Vy cũng từng bước một đi vào cái sân hoang tàn kia.
"Thanh Vy!"
Tôi vội vã kéo cô ấy ra, sắc mặt cô ấy có chút không ổn, đôi mắt cũng vẫn nhắm.
Tôi giơ tay lên, dùng sức vỗ vào mặt cô ấy và nói: "Thanh Vy, nơi này có gì đó không ổn, chúng ta không thể vào."
Tống Thanh Vy bị tát hai cái, mí mắt liền hé mở, xoa xoa mắt nói: "Ấy, chỗ này là ở đâu vậy...
Ôi, cẩn thận!"
Đột nhiên mắt cô ấy mở rộng, chỉ vào phía sau và hét lên trong kinh hoàng..