Cô dâu Chán nản gặp Tình yêu Đích thực
CHƯƠNG 57: VỢ, EM CÓ BẢN LĨNH ÉP NGƯỜI TA PHÁT ĐIÊN ĐẤY
“Ha ha, vợ này, bây giờ em mới hỏi vấn đề này không thấy hơi muộn sao?” Lăng Duy Khiết tươi cười, anh nhận ra Khanh Khanh đang khẩn trương bèn đứng dậy lấy một chai nước từ tủ lạnh ra, mở nắp rồi đưa cho cô.
“Không, có lẽ cũng không muộn, chúng ta chỉ đăng kí trên giấy tờ, hơn nữa mới ở bên nhau ba ngày thôi mà. Hiện tại tiến hành thủ tục ly hôn, có khi cô ấy, cô ấy còn không biết nữa.” Tay Khanh Khanh hơi run rẩy, trong lòng đau nhói như bị kim châm, cô sốc không chỉ vì Lăng Duy Khiết có bạn gái mà hơn hết anh chưa từng nhắc đến chuyện này với cô.
“Anh đẹp trai, nhà giàu như vậy, em nỡ buông tay sao?” Biết rõ Khanh Khanh đang khó chịu, Lăng Duy Khiết còn cố ý nói.
“Là của em thì sẽ là của em, không phải của em thì cố gượng ép cũng vô dụng. Khiết, à không, Tổng giám đốc Lăng, năm xưa chúng ta đăng kí ở đây, bây giờ cũng hoàn tất quá trình ly hôn ở đây cho xong, sẽ không có ai biết đâu.” Khanh Khanh uống một hớp nước, muốn để mình bình tĩnh lại.
“Ừ, ý kiến này hay đấy, em có mang theo giấy chứng nhận kết hôn không?” Lăng Duy Khiết cầm lấy chai nước trong tay cô, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chai.
Trên thực tế, lúc này anh đang tức giận muốn bóp chết Khanh Khanh. Cô gái ngốc này chỉ biết suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ không hề nhận ra anh đang tức giận sao?
Lăng Duy Khiết không ngờ lúc nào Khanh Khanh cũng mang theo chứng nhận kết hôn bên người, cô tưởng thật bèn lấy từ trong túi ra: “Có, anh cũng mang phải không?”
Anh nghiến răng nghiến lợi, mới vừa rồi còn có thể miêu tả tâm trạng mình bằng từ “tức giận”, song lúc này phải dùng đến từ “nổi điên”. Anh bất thình lình giật lấy quyển sổ màu đỏ nho nhỏ từ tay Khanh Khanh rồi tàn nhẫn xé nó nát bét.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Khanh Khanh, anh không biết mình nên đuổi cô ra ngoài hay trực tiếp đè cô xuống, mạnh mẽ biến cô thuộc về mình, để cô hiểu cuộc hôn nhân này không chỉ là trên giấy tờ.
Anh gằn giọng: “Em đừng bảo những năm qua, em luôn mang chứng nhận kết hôn bên mình để có thể ly hôn bất cứ lúc nào đấy chứ?”
Khanh Khanh chậm lụt đến đâu cũng nhận ra cơn giận của Lăng Duy Khiết. Cô định giải thích nhưng hé miệng chẳng thốt ra lời. Thực ra đây đúng là sự thật.
“Thẩm Khanh Khanh, anh nói cho em biết, em cứ nằm mơ đi, cả đời này anh không ly hôn với em đâu.” Lăng Duy Khiết tiến tới gần cô, tay chống lên lưng tựa sô pha, tì trán anh vào trán cô rồi cất giọng như thể tuyên bố.
Tai cô ù đặc, miệng bật thốt: “Vậy, vậy mối tình đầu của anh phải làm sao bây giờ?”
Thật ra nghe anh nói chắc chắn như vậy, lòng cô hơi chút hưng phấn liền buột miệng nhắc đến cô bạn gái cũ luôn khiến cô canh cánh trong lòng kia.
“Mối tình đầu nào? Đoan Minh Dũng, cậu là tên khốn kiếp.” Lăng Duy Khiết vừa nghe đến từ này lập tức hiểu ra, bực dọc quát lên.
Anh đứng quá gần và nói quá to khiến màng nhĩ cô đau rát, Khanh Khanh sợ tới mức giơ hai tay bịt lỗ tai. Tuy nhiên lúc Lăng Duy Khiết nhắc đến tên Đoan Minh Dũng, Khanh Khanh bỗng ngơ ngác, mới lúc nãy cô còn hứa hẹn với Đoan Minh Dũng sẽ giữ kín miệng, nhưng nào ngờ lại ngu ngốc nói ra. Thôi xong rồi, hy vọng Lăng Duy Khiết sẽ không điều Đoan Minh Dũng đến công ty chi nhánh ở Siberia .
Tưởng tượng đến gương mặt nhăn nhó của Đoan Minh Dũng, Khanh Khanh biết mình nên làm gì đó, vì vậy cô chống tay vào sô pha rồi đứng lên, giả bộ bực bội quát lên với anh: “Chuyện này không có liên quan gì đến Đoan Minh Dũng, nếu anh thật sự coi em là vợ thì đáng lẽ anh phải nói cho em biết.”
“Được, thì ra tối nay em mất tự nhiên như thế cũng vì vấn đề này, tóm lại em còn muốn biết gì nữa? Nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng hay giận dỗi nữa.” Lăng Duy Khiết điên tiết tới mức muốn đánh cho Đoan Minh Dũng một trận no đòn, cho dù có nói thì chuyện này cũng phải để tự anh nói cho Khanh Khanh chứ không phải qua tên miệng rộng Đoan Minh Dũng kia.
“Tình cảm của hai người rất tốt phải không?” Khanh Khanh không rõ mình muốn hỏi gì, nhưng nếu anh đã nói vậy thì ít nhất cũng phải chất vấn gì đó.
“Cũng đến mức bàn bạc cưới gả rồi, em thấy thế nào?” Dường như Lăng Duy Khiết cố ý chọc giận Khanh Khanh, còn đặc biệt nhấn mạnh.
“Vậy… cô ấy biết chưa? Nếu cần, em có thể giải thích.” Trái tim cô như thắt lại, song vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Được thôi, lúc nào về, thật đúng là phải làm phiền em.” Lăng Duy Khiết trừng mắt với Khanh Khanh, đúng là cô gái này rất gợi đòn.
“Chắc chắn em sẽ làm vậy. Nếu tổng giám đốc Lăng không còn việc gì nữa thì em về trước đây.” Khanh Khanh vịn tay vào sô pha, sợ mình buông tay ra sẽ lảo đảo ngã khuỵu mất.
Có câu mau tụ mau tan, Khanh Khanh quyết định thà chôn vùi tất cả tình cảm của mình trong lòng chứ không thể cắt đứt nhân duyên của người ta.
“Đứng lại, Thẩm Khanh Khanh, em nghĩ Lăng Duy Khiết anh là ai? Em cho rằng ngày xưa anh đồng ý đăng kí với em là vì cái gì? Vui đùa với em hay muốn thử cảm giác mới mẻ?” Lăng Duy Khiết tức điên lên, không ngờ Khanh Khanh quá “hào phóng”.
“Anh là người tốt, chính anh đã giải quyết việc khẩn cấp giúp em, em thật lòng cảm ơn anh.” Khanh Khanh đứng lại, cúi đầu cảm ơn với anh.
“Người phụ nữ này, em muốn làm anh tức chết sao?” Lăng Duy Khiết bước đến nắm chặt hai vai Khanh Khanh, thở phì phò tức giận.
“Không, mặc dù thời gian chúng ta ở bên nhau rất ngắn, nhưng anh… Ưm…” Khanh Khanh vốn định nói sớm tụ sớm tan, vậy mà chẳng ngờ Lăng Duy Khiết cứ thế chặn miệng mình.
Ý nghĩ muốn đẩy anh ra đã tan biến theo cái môi sâu hấp dẫn trí mạng của anh, theo bản năng, cô dây dưa cùng chiếc lưỡi của anh, đáp lại nụ hôn ấy.
Chẳng biết từ lúc nào, một cánh tay đã vô thức vòng lên cổ anh, bàn tay còn lại thì luồn giữa những sợi tóc ngăn ngắn kia, để mặt anh càng gần hơn, giúp nụ hôn càng sâu sắc hơn.
Lời nói của Lăng Duy Khiết khiến cô bị tổn thương, cõi lòng đau đớn nhưng cùng với đó, tình cảm bị đè nén trong lòng cũng dần được giải thoát trong nỗi đau ấy. Cô quên hết chuyện đứa bé, cũng quên cả mối tình đầu của Lăng Duy Khiết, vào giờ khắc này, cô chỉ muốn là chính mình một cách chân thật nhất.
Nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ khiến cô vô thức giãy dụa, thân thể mềm mại cọ sát với người anh. Lăng Duy Khiết ôm cô trở lại sô pha, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, hơi thở nóng bỏng của họ quấn lấy nhau, tiếng thở dốc cùng tiếng rên khẽ liên tiếp vang lên, khung cảnh trong phòng ngày càng ướŧ áŧ và mờ ám.
Nụ hôn của Lăng Duy Khiết từ từ rời khỏi môi cô di chuyển đến chiếc cằm mảnh mai, sau đó dọc theo cần cổ duyên dáng xuống đến bờ xương quai xanh tinh tế ấy.
Bàn tay nóng bỏng như mang theo ngọn lửa luồn vào trong kéo một bên vai áo của cô xuống, bả vai trắng nõn mềm mịn lọt vào đôi mắt đen như mực của anh khiến cổ họng anh khô khốc. Bàn tay còn lại bắt đầu thăm dò vào trong váy, trực tiếp kéo váy cô lên cao.
Nhìn cơ thể mềm mại từng có trong trí nhớ của mình, Lăng Duy Khiết khẽ nâng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng vì kí©ɧ ŧìиɧ. Anh khàn khàn nói: “Vợ à, em có bản lĩnh ép người ta phát điên đấy.”
Lăng Duy Khiết nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Khanh Khanh , một tay vòng qua vai, nâng mặt cô lên, sau đó chầm chậm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô. Không còn kịch liệt và thô bạo như ban nãy, anh từ từ ngậm lấy môi cô, dịu dàng cọ sát rồi khẽ mυ"ŧ mang theo ý cưng chiều. Ý thức của cô dần dần biến mất, cô quay người sang trong vô thức, hai tay ôm lấy cổ anh, quấn lấy anh theo tiết tấu đầu lưỡi anh.
Sự nhiệt tình của Khanh Khanh khiến Lăng Duy Khiết dần dần mất khống chế, vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước dần biến thành dồn dập cướp đoạn. Hơi thở hai người trở nên gấp gáp, hòa quyện vào nhau , nhưng như thế vẫn không thể thỏa mãn được họ , trên môi cô càng lúc càng bị giày vò mạnh mẽ, môi lưỡi hăng say quấn quýt, hai cơ thể càng áp sát chặt chẽ. Anh siết chặt cô mà cô cũng ôm thật chặt lấy anh, hai vòng tay không ngừng thu hẹp như thể muốn đối phương hòa vào cơ thể mình. Quần áo họ đều bị vò nhàu nhĩ, mái tóc được chải chuốt ngay ngắn đã xốc xếch , gương mặt đỏ ửng vì ham muốn mang chút gợi cảm trí mạng.
Cơ thể cao lớn của Lăng Duy Khiết cứ thế nằm lên sô pha mà chẳng cần biết chật chội, anh đè Thẩm Khanh Khanh dưới người. Vừa ngừng chơi đùa với môi lưỡi cô, bàn tay to của anh có vẻ gấp gáp xé rách quần áo trên người cô, tay Khanh Khanh cũng vô thức kéo quần áo của anh nhưng không sao làm nổi, vì vậy dứt khoát luồn tay vào trong vạt áo anh để thăm dò. Bàn tay cô vô thức dạo chơi trên l*иg ngực anh rồi trượt đến cúc quần, đùa bỡn muốn cởi bỏ. Song không biết vì khẩn trương hay gì khác, cô không tài nào cởi chiếc cúc kia ra được, bèn dứt khoát luồn tay qua cạp quần…
Cảm xúc mềm mại trơn trượt trên người khiến hơi thở Lăng Duy Khiết càng dồn dập hơn. Anh khẽ buông cô ra, đôi mắt đen láy quét xuống phía dưới, nhìn hay bàn tay đang nắm lấy cạp quần. Ánh mắt anh như mang nét cười, khàn khàn thì thầm bên tai cô: “Vợ à, từ từ nào.”
Tiếng cười nói của anh giúp Thẩm Khanh Khanh tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô nhận thấy mình đang cố gắng đưa tay vào nơi nào đó, mặt đỏ bừng như bắt lửa, cô giật mình rút tay ra, đôi mắt như viên trân châu lúng liếng sáng ngời đảo quanh, bối rối không dám nhìn anh.
“Cái kia, cái kia… anh làm trước đi.”
Hay tay cô đưa đẩy trước l*иg ngực sáu múi của anh. Thẩm Khanh Khanh ngập ngừng mở miệng, quần áo của cô đã sớm bị anh xé rách, chỉ còn lại vô số đường tua rua xõa trên áσ ɭóŧ, song vẫn không che được thân hình gợi cảm của cô. Chỉ cần hơi động đậy, những mảnh vai kia sẽ rơi xuống, cơ thể trắng nõn đã sớm bị nhuộm màu phớt hồng mê người.
Lăng Duy Khiết nhìn cô, đôi tròng mắt đen láy của anh không khỏi trở nên sâu thẳm, bàn tay giật hết đống vải vóc lỏng lẻo tản mát trên người cô, anh chen người giữa hai chân cô, đặt nơi cứng rắn nóng bỏng nào đó vào chỗ non mềm của cô. Lăng Duy Khiết nhắm đôi mắt sáng quắc mang ngọn lửa tình của mình đang phản chiếu trong đáy mắt cô, anh một tay ôm lấy mặt cô, giọng nói trầm khàn như bị nghẹn trong cổ họng: “Vợ, có thể không?”
Nơi nào đó đang chống ở bên dưới khiến mặt Thẩm Khanh Khanh như bị nung đỏ, chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết là không thể, họ sắp ly hôn rồi. Nếu cô đủ thông minh, không nên xảy ra quan hệ thân thể với anh nữa. Tuy nhiên năm năm dài đằng đẵng và nỗi mong đợi trong cô cũng như khát vọng nơi đáy lòng đã biến thành ngọn lửa thiêu đốt cô, nhất là khi cô trông thấy giọt mồ hôi rỉ ra trên thái dương Lăng Duy Khiết vì ngấm ngầm chịu đựng, cùng với vẻ khổ sở cố kìm nén ham muốn trên gương mặt anh, cô lại mềm lòng, ngại ngùng khẽ gật đầu: “Ừ.”