Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 40: Đêm nay phải lau súng cướp cò

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô dâu Chán nản gặp Tình yêu Đích thực

CHƯƠNG 40: ĐÊM NAY PHẢI LAU SÚNG CƯỚP CÒ

“Điện thoại ở phòng làm việc, nghĩ đến việc bị anh lừa gạt, đùa giỡn như vậy, tâm trạng tôi rất không tốt.” Khanh Khanh khó chịu rút tay ra, đi ra phòng ăn bên ngoài.

Nhìn bữa tối đủ hương đủ sắc trên bàn ăn, trong lòng Khanh Khanh có phần cảm động, năm năm rồi, kể từ khi ra nước ngoài, cô chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như này nữa, cũng chẳng có ai làm cơm đợi cô về ăn.

Cảm giác được quan tâm rõ ràng biến hóa trong tâm hồn thiếu cảm giác ấm áp của cô.

“Xin lỗi, anh nên để em biết sớm hơn, nhưng mà lúc đó anh cũng không biết nói với em ra sao, càng không thể trực tiếp cầm giấy chứng nhận kết hôn đến trước mặt em nói “Hi, vợ ơi em đã quay về rồi à” được?”

Thấy Khanh Khanh đã dao động, tâm trạng Lăng Duy Khiết khá hơn ít nhiều, trong lúc nói chuyện rõ ràng còn thêm nhiều câu hài hước.

“Nhưng mà anh có thể hỏi tôi có phải Thẩm Khanh Khanh không mà? Anh có thể hỏi tôi có phải… Tôi đói rồi, anh mau đi lấy bát đũa đi.” Thấy Lăng Duy Khiết nhìn mình chằm chằm, mặt Khanh Khanh nóng lên, cô rất ngại, vội vàng giục Lăng Duy Khiết đi lấy bát đũa.

“Tuân lệnh bà xã đại nhân, em cũng không thể cô phụ tấm lòng của chồng em được, mấy món này, đều là là anh dùng hết tâm huyết làm ra, mau thử đi.” Lăng Duy Khiết ngoan như cún chạy vào phòng bếp, lấy một đôi bát đũa ra.

Vì lo Khanh Khanh đói cả ngày trời nên anh không lấy rượu, trực tiếp giúp Khanh Khanh gắp thức ăn.

“Anh thường dùng chiêu này để dụ dỗ các em à?” Khanh Khanh ăn một miếng, không khỏi nghi ngờ, tay nghề tốt thế này, không làm thường xuyên thì không thể luyện ra được, vậy có phải chứng tỏ anh ấy thường làm cơm cho phụ nữ ăn không?

“Bà xã đại nhân, oan ức cho anh quá, hừ, đàn ông không có vợ ở cạnh rất khổ cực đó, chỉ có thể tự mình giải quyết ba bữa. Năm năm rồi, tay nghề nấu nướng của anh luyện ra như vậy đó.” Lăng Duy Khiết nghe xong khóc lóc kể lể than oan uổng.

“Ít mồm mép tép nhảy đi, năm năm trước anh không có như này.” Rõ ràng biết lời của Lăng Duy Khiết vô cùng khoa trương, nhưng nghe xong trong lòng Khanh Khanh vẫn cảm thấy ngọt chết người.

“Vợ à, năm năm trước thời gian chúng ta tìm hiểu nhau quá ít, lần này, chúng ta có đủ thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, tin anh đi, anh tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt.” Lăng Duy Khiết thâm tình nhìn Khanh Khanh, con ngươi đó như mang theo điện, làm tim Khanh Khanh đập thình thịch liên hồi.

“Ai biết được, ai mà biết năm năm nay bạn gái anh…”

“Bà xã, anh có thể xin thề với trời, năm năm nay chồng em thủ thân như ngọc, tuyệt đối…”Lăng Duy Khiết nghe xong, lập tức buông đũa xuống, giơ tay thề.

Nghe thấy Lăng Duy Khiết dễ dàng nói ra hai chữ “xin thề”, nội tâm Khanh Khanh cứ cảm thấy quái quái, kể cả anh ấy thật sự có bạn gái cô cũng đâu có trách anh ấy. Là một người phụ nữ trưởng thành, nhu cầu sinh lí của đàn ông cô cũng hiểu mà, huống hồ thời gian năm năm đối với một người đàn ông hơn hai mươi tuổi tràn đầy hormone, nếu mà thanh tâm quả dục thật mới gọi là không bình thường, vì vậy cô lập tức ngắt lời Lăng Duy Khiết.

“Lúc ăn cơm đừng nói nhiều, ảnh hưởng đến tiêu hóa.”

“Tuân lệnh bà xã.” Lăng Duy Khiết nói rồi giơ tay chào kiểu quân đội, Khanh Khanh không vui lườm anh một cái.

Sau đó hai người tuy rằng không nói chuyện nữa, nhưng lại liếc mắt đưa tình, tôi anh anh tôi thật là ngọt ngào, thời gian năm năm dường như không tạo thành vách ngăn giữa bọn họ, ngược lại càng thêm thắm thiết.

“Bà xã, em nghỉ ngơi trước đi, mấy việc như rửa bát sau này cứ để chồng em làm là được.” Thấy Khanh Khanh muốn giúp thu dọn bát đũa, Lăng Duy Khiết lập tức nói.

“Lăng Duy Khiết, anh có phải tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân không đấy?” Khanh Khanh quan sát Lăng Duy Khiết từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt ngờ vực nói.

Thật sự là biểu cảm lúc này của Lăng Duy Khiết và lúc ở công ty khác biệt quá lớn, khiến cô không dám tin.

“Đương nhiên không thể giả được, nhưng mà bà xã đại nhân này, em đừng nghi ngờ, ở bên ngoài, anh là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân, nhưng về đến nhà, anh là ông xã của Thẩm Khanh Khanh. Giữa ông xã và bà xã nếu còn cứng nhắc lạnh lùng như vậy thì không thể gọi là vợ chồng được, em nói có đúng không.” Lăng Duy Khiết nói xong, lách qua bàn ăn đến cạnh Khanh Khanh, ôm cô vào lòng.

“Ba hoa khoác lác cứ như ngậm mật ấy, nhưng lừa cho người khác vui lòng được.” Khanh Khanh xấu hổ liếc anh một cái.

Càng ngày cô càng phát hiện Lăng Duy Khiết rất tốt, Khanh Khanh sao có thể không lo lắng, một người đàn ông tốt như vậy, năm năm này sao có thể không có phụ nữ bên cạnh.

“Không phải anh ăn mật đâu, bà xã thử một cái là biết.” Lăng Duy Khiết đánh mắt, cười hi hi khã thơm một cái lên môi cô.

Khanh Khanh đột nhiên giật mình, lùi về phía sau, nhưng phía sau lại là bàn ăn.

Lăng Duy Khiết nhìn thấy vậy, ánh mắt càng thêm sâu, một tay anh ôm eo Khanh Khanh, một tay nâng cằm cô lên, dụ dỗ nói, “Bà xã, để chứng minh anh không ăn vụng, em vẫn nên kiểm tra rõ thì hơn.”

Khanh Khanh thấy vậy thì vội vàng dùng tay chắn giữa hai môi, ngăn cản Lăng Duy Khiết.

Không hôn được vào môi cô, Lăng Duy Khiết cũng không định ngừng, lại hôn lên cái tay cản trở kia.

Đầu lưỡi ấm nóng lướt qua những ngón tay trắng nõn, lưỡi anh đi đến cổ tay cô liền nhẹ nhàng vẽ một vòng.

Khanh Khanh cảm thấy toàn thân tê dại, loại cảm giác đã lâu không gặp này có chút lạ lẫm, cũng làm cho Khanh Khanh thấy rất mất mặt, cô kêu lên một tiếng, mặt như bị lửa nóng thiểu đốt.

“Đừng làm như vậy… Anh mau đi rửa bát đi…” Cô dùng cả hai tay đẩy anh ra.

Đối mặt với vợ yêu mê người thế này, món ăn hấp dẫn như này, sao Lăng Duy Khiết có thể dễ dàng buông tha. Nhân lúc Khanh Khanh đẩy anh ra, một tay anh giữ chặt gáy cô, nhanh như chớp hạ một cái hôn xuống môi cô, thừa dịp Khanh Khanh còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng tách ra, chui tọt vào phòng bếp.

Khanh Khanh mềm người vịn vào ghế ngồi xuống, cô không ngờ chỉ đυ.ng chạm nhẹ thế thôi mà đã có phản ứng rồi.

Lăng Duy Khiết trong phòng bếp cũng không khá hơn Khanh Khanh là bao, vừa nãy chạy vội là sợ Khanh Khanh, bây giờ quần âu của anh đã nhô lên rồi, du͙© vọиɠ ứ đọng năm năm thoáng cái thức tỉnh.

Sau khi Lăng Duy Khiết rửa bát xong thì đã mười giờ rồi, anh biết là nên rời đi, nhưng lại không nỡ, mãi cho đến khi Khanh Khanh giục.

“Lăng Duy Khiết, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, anh mau về đi.”

Anh thực sự rất muốn ở lại, nhưng hôm nay tiến triển cũng không tệ, anh sợ gấp quá lại làm Khanh Khanh sợ, đành cầm quần áo lên, lưu luyến nói: “Bà xã, em không tiễn anh xuống nhà à?”

Khanh Khanh lườn anh một cái, không từ chối, cầm chìa khóa theo anh xuống lầu, tuy nhiên sau khi xuống lầu hai người mới đơ ra, ở trong phòng không biết, xuống dưới mới biết bên ngoài đã đổ mưa rồi, hơn nữa còn mưa không nhỏ.

“Bà xã, xem ra ông trời muốn để anh qua đêm ở chỗ em.” Trong lòng Lăng Duy Khiết lập tức nở hoa, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng bên trong.

“Kì lạ thật, lúc tôi về rõ ràng còn chưa mưa mà.” Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ như này đuổi anh ấy về hình như không hợp tình hợp lí cho lắm, xem ra ông trời rất thiên vị, hay phải nói là ông trời cũng đang giúp bọn họ một tay đây?

“Nếu đã vậy thì tối nay anh ngủ nhờ ở đây một đêm được không, bà xã đại nhân không để bụng chứ?” Giọng Lăng Duy Khiết khàn khàn trầm thấp, tốc độ nói từ từ, loáng thoáng mang theo chút mùi vị mê hoặc.

Thẩm Khanh Khanh giật mình, đang định quay đầu nhìn anh thì bên hông bỗng chốc bị siết lại, Lăng Duy Khiết đã ôm chặt lấy cô.

“Lăng Duy Khiết, anh đi rửa mặt trước đã, tôi đi trải giường chiếu cho anh.” Sau khi lên tầng, Khanh Khanh lộ vẻ xấu hổ, chỉ muốn mau chóng chạy trốn khỏi ngọn lửa phừng phừng kia.

“Bà xã, hiện giờ vẫn sớm, không bằng chúng ta ngồi ôn lại kỉ niệm một chút.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa kéo một cái, thân thể Khanh Khanh bị xoay một vòng, cái cằm bị nâng lên, gáy bị bàn tay to cố định chặt chẽ, cô còn chưa hoàn hồn lại, đôi môi đã bị hai cánh môi mỏng phủ lên…

Đầu óc Thẩm Khanh Khanh nháy mắt trống rỗng, cô trợn tròn hai mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần kề trong gang tấc, nhìn cặp lông mi dày của anh bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành hai bóng mờ như lông vũ, nhìn hai ngọn lửa mờ mờ ảo ảo nhảy nhót trong cặp mắt đen sâu thẳm kia.

Một bên má bị một bàn tay chạm vào, những ngón tay mang theo cảm giác lành lạnh vuốt ve bầu má non mịn, đôi môi được nhẹ nhàng gặm mυ"ŧ, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô, tỉ mỉ khơi gợi thứ tìиɧ ɖu͙© xa lạ.

“Ngoan, há miệng ra!” Giọng nói trầm khàn trầm bổng bên môi, dần dần đầu óc tỉnh táo lại trước cái hôn bất thình lình, Thẩm Khanh Khanh hoàn hồn, vừa nghiêng đầu muốn tránh đi vừa đưa tay đặt trước ngực anh muốn đẩy anh ra.

Lăng Duy Khiết nâng bàn tay còn lại lên nắm lấy đôi tay đặt trên ngực anh của cô, kéo chúng ra phía sau, bàn tay dán lên mu bàn tay cô, bóp chặt lại, hành động gặm cắn trên môi dần dần biến thành thô bạo cuồng dã, đầu lưỡi tiến vào, nạy răng cô ra chui vào bên trong, mạnh mẽ đảo qua khoang miệng, không để lưỡi cô có chỗ nào trốn tránh, tựa như muốn nuốt chửng cô, nặng nề mυ"ŧ, liếʍ…

Nụ hôn sâu của Lăng Duy Khiết bá đạo chiếm hữu khiến Khanh Khanh không dễ gì mới lấy lại lý trí một lần nữa khuất phục, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn gần như là chiếm đoạt của anh. Thân thể vì nụ hôn ngang ngược kia mà bất giác cong ra sau, dáng người mềm mại bị áp sát lại, khuôn ngực mềm mại bị ép lại với bờ ngực vừa nóng bỏng vừa cứng lạnh kia, khiến ngọn lửa trên người anh càng thêm rực cháy. Nơi nào đó trên cơ thể căng cứng khiến hơi thở của anh dần dần trở nên gấp gáp, con người đen bóng bị tìиɧ ɖu͙© phủ lên ánh sáng mê người, nụ hôn trên môi càng thêm cuồng dã, bàn tay đang đặt trên má không nhịn được mà xuyên qua tóc cô, khiến mái tóc thẳng đen nhánh dần dần rối loạn.

Du͙© vọиɠ ngủ say trong thân thể muốn cắn nuốt hai người, bàn tay Lăng Duy Khiết vốn đang giữ hai tay cô đã buông ra tự bao giờ, tay anh chui vào trong vạt áo cô, dán lên tấm lưng trơn nhẵn của cô, năm ngón tay xoa qua xoa lại, siết chặt lưng cô ép chặt cả người cô vào trong lòng anh, sức lực lớn đến mức muốn khảm cô vào lòng, làm cho lưng Khanh Khanh có chút đau đớn.

“Ưm đừng…” Đôi môi bị hôn bất giác phát ra tiếng phản kháng, bàn tay sờ nắn sau lưng cô tựa như càng thêm lửa, nhóm ngọn lửa trong người cô bừng lên, thân thể mềm mại bị hôn không ngừng ngửa ra sau, để ổn định thăng bằng, hai tay cô không biết từ khi nào đã vòng lấy eo anh, đầu ngón tay mềm mại bất giác trêu ghẹo xương sống mẫn cảm cách sau lớp áo mỏng manh của anh, khiến cho lửa tình trong người anh càng thêm vượng. Bàn tay dán sau lưng cô đã không cảm thấy đủ nữa, dần dần từng chút một đi xuống, đầu ngón tay nóng rẫy xâm nhập thắt lưng cô, mò đến khóa kéo cái váy, trực tiếp kéo xuống, cái váy lập tức tuột khỏi mông người kia…
« Chương TrướcChương Tiếp »