Chương 20: Gặp lại người yêu cũ

Cô dâu Chán nản gặp Tình yêu Đích thực

CHƯƠNG 20. GẶP LẠI NGƯỜI YÊU CŨ

“Cậu chủ, bệnh viện gọi điện đến, e rằng ông chủ sắp không được rồi, cậu mau về nhà xem xem.”

Trong hộp thư thoại, tất cả những lời nhắn đều do bác Phúc để lại, tin nhắn lâu nhất là từ ba tháng trước, bố nhập viện lâu như vậy rồi sao?

Nghĩ đến hôn lễ của bố mình, khóe miệng Lăng Duy Khiết nhướng lên thành một nụ cười giễu cợt, nửa năm trước bố anh kết hôn, anh đập vỡ cốc ngay trong hôn lễ rồi rời khỏi ngay lập tức. Mãi cho đến tận bây giờ anh chưa quay về lần nào. Thế nhưng hiện tại lại khác, anh đã kết hôn rồi, anh có thể đưa Khanh Khanh về, thế nhưng Khanh Khanh bị nhà họ Thẩm đưa đi rồi, làm sao đây?

Lăng Duy Khiết muốn báo cảnh sát, nhưng Khanh Khanh lại là người nhà họ Thẩm, cảnh sát sẽ để ý đến chuyện này sao? Nhưng nếu mình tự đến nhà họ Thẩm thì khá chắc kèo là sẽ không gặp được cô ấy, do dự một lát Lăng Duy Khiết vẫn quyết định báo cảnh sát, dù sao giờ Khanh Khanh cũng là vợ anh, hơn nữa cô đã là người trưởng thành, dù có là người nhà cũng không thể can thiệp vào tự do của cô ấy.

“Bác Phúc, mai tôi sẽ quay về, hơn nữa còn đi cùng một người, phiền bác chuyển lời cho bố tôi.” Chữ ‘bố’ phải khó khăn lắm anh mới thốt lên được, người bố mà anh tôn trọng nhất lại là người làm anh tổn thương sâu sắc nhất, rõ ràng biết anh yêu người đó vậy mà còn lấy cô gái mà con trai mình yêu nhất.

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng gọi điện về rồi, ông chủ… ông chủ sắp không được rồi, cậu mà để muộn thêm chút nữa thì sợ là không gặp được lần cuối nữa.” Giọng nói run rẩy của bác Phúc khiến anh không dám tin.

Chí ít nửa năm trước lúc anh bỏ đi, bố anh vẫn còn khỏe khoắn làm chú rể , huống chi ông ấy mới có năm mươi tuổi, sao có thể nguy kịch được? Chẳng lẽ nửa năm qua buồn bực quá độ?

“Vậy bác nói với ông ấy, mai tôi sẽ mang vợ tôi về, nếu như ông ấy không muốn nhìn thấy thì báo trước một tiếng để tránh lãng phí thời gian của nhau.” Lăng Duy Khiết cố ý lạnh lùng nói.

“Cậu chủ, ông chủ thật sự là không ổn mà, bênh viện đã mấy lần thông báo nguy kịch rồi, nếu như cậu không về nữa thì e là… tất cả tài sản nhà họ Lăng sẽ rơi vào tay cô gái đó.” Giọng của bác Phúc nức nở vọng ra từ trong điện thoại.

Lăng Duy Khiết run rẩy, cô gái mà bác Phúc đang nói là ai? Hồ Tiêu Lương ư?

“Bác Phúc, bác đang gọi điện cho ai đó?” Đúng lúc Lăng Duy Khiết định cúp máy thì đầu dây bên kia bỗng vọng ra giọng nói thường xuất hiện trong ác mộng của anh.

“Bà chủ, là điện thoại của bệnh viện, bệnh viện mời bà chủ qua đó một chuyến, ông chủ…”

“Đủ rồi, tôi gả đến đây không phải là để hầu hạ ông ta, ông ta sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi, hôm nay tôi có bữa tiệc nhỏ, trừ phi là ông già ấy chết rồi bằng không đừng có gọi cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng vô tình đó khiến Lăng Duy Khiết lùi về sau vài bước.

Đây chính là người con gái đáng yêu ngọt ngào đó ư? Đây chính là Hồ Tiêu Lương ư? Cô lại nói ra những câu thế này sao?

“Nhưng bà chủ, ông chủ …”

“Đủ rồi, nếu phải đi thì ông đi đi, tôi không có thời gian.”

“Bà chủ, bà chủ.”

Từ cuộc đối thoại ngắn ngủi, Lăng Duy Khiết mới nhận ra tất cả những gì bác Phúc nói có khả năng là thật, người đàn ông đã cho anh sinh mệnh sống ấy thực sự đang ngã bệnh.

“Bác Phúc, bố tôi nằm viện bao lâu rồi? Cô ta có từng tới chăm sóc ông ấy không?” Lăng Duy Khiết không phát hiện giọng của mình giờ đang đặc sệt, anh càng không phát hiện mình lại dùng đại từ xa lạ ‘cô ta’.

“Cậu chủ, cậu về rồi sẽ biết, ông chủ…

“Bác Phúc, bác còn lải nhải cái gì đó?” Bác Phúc đang định nói thì giọng Hồ Tiêu Lương lại vang lên, rất hiển nhiên cô ta lại quay lại, đang định nghe tiếp thì bác Phúc đã bịt ống nghe lại.

Dù có giả vờ vô tình thế nào đi chăng nữa nhưng máu mủ tình thâm không thể cắt đứt được, Lăng Duy Khiết quyết định nhanh chóng quay về, nếu như tình hình thực sự nghiêm trọng như bác Phúc nói thì trong đó chắc chắn có vấn đề.

Anh nhất định phải nhanh chóng quay về, Lăng Duy Khiết cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn đến sở cảnh sát báo án, cảnh sát bảo rằng mất tích chưa đủ 24h thì sẽ không thụ án, Lăng Duy Khiết phát bực, cãi nhau ầm ĩ ở sở cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, vợ tôi không phải mất tích mà là bị người khác bắt cóc, camera giám sát ở khách sạn có bằng chứng, nhờ các anh đấy, mau mau cứu vợ tôi ra giùm.” Nghĩ đến Khanh Khanh và bố mình trên giường bệnh, Lăng Duy Khiết không khỏi xuống nước cầu xin.

“Rốt cuộc là bị bắt cóc hay mất tích?” Cảnh sát nghi ngờ nhìn Lăng Duy Khiết.

“Bắt cóc, các anh có thể đến khách sạn đó để lấy chứng cớ từ camera an ninh, tôi với vợ đang trong thời gian mới kết hôn, nhưng hôm nay lúc tôi ra ngoài có chút việc về đã không thấy cô ấy đâu.” Lăng Duy Khiết lại một lần nữa nhấn mạnh từ bắt cóc, thế rồi cảnh sát mới đến khách sạn, sau khi xem đoạn ghi hình từ camera, Lăng Duy Khiết đưa cảnh sát đến nhà họ Thẩm.

“Anh cảnh sát, Thẩm Khanh Khanh quả thật là em gái tôi, cũng đúng là tôi đã đưa nó về nhưng Khanh Khanh tự nguyện về với tôi, con bé không được khỏe tôi mới đưa nó về, xin hỏi anh trai đưa em gái mình về nhà thì có gì mà không đúng?” Thẩm Hạo Trự vẫn còn chống chế, ngụy biện nói.

“Anh nói dối, căn bản Khanh Khanh không muốn về nhà, bởi vì cô ấy căn bản không phải là người nhà họ Thẩm các nghười, anh trả lại cô ấy cho tôi, bây giờ cô ấy là vợ tôi, tôi muốn đưa cô ấy về nhà.” Lăng Duy Khiết phẫn nộ nói.

“Cảnh sát, tôi không biết anh này là ai, nhưng em gái tôi chưa lấy chồng, tuy rằng có làm hôn lễ nhưng đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể làm chứng em gái tôi chưa kết hôn, còn về phần người đàn ông tự xưng là em rể tôi thì cả nhà họ Thẩm thậm chí họ hàng của chúng tôi cũng không biết anh ta là ai.” Thẩm Hạo Trự đường hoàng nói, thậm chí còn khıêυ khí©h nhìn về phía Lăng Duy Khiết.

Cảnh sát để Lăng Duy Khiết kể lại một số thông tin cơ bản của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết ấp úng không nói được, ngoại trừ tuổi của Khanh Khanh, biết cô ở đâu, còn những cái khác anh đều không biết.

“Cảnh sát, tôi với Khanh Khanh vừa mới kết hôn được ba ngày, chúng tôi còn chưa kịp nói đến những chuyện đó.” Biết rõ nói thể chẳng ai tin nhưng Lăng Duy Khiết vẫn cứ thử xem.

“Ba ngày? Xin hỏi anh và cô Thẩm Khanh Khanh quen biết bao lâu rồi kết hôn?” Quả nhiên, cảnh sát kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết.

“Chưa đến hai tiếng.” Lăng Duy Khiết nhìn cảnh sát rồi lại nhìn Thẩm Hạo Trự, biết mình không thể gặp được Khanh Khanh bằng cách bình thường, xem ra anh phải dùng cách đặc biệt.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Lăng Duy Khiết định tự tìm tung tích Khanh Khanh nhưng lúc này trời đã tối, các văn phòng thám tử tư đều đã đóng cửa, chẳng lẽ phải đợi đến ngày mai sao? Về đến khách sạn, anh liền thu dọn quần áo của Khanh Khanh, nhìn chứng nhận đăng ký kết hôn mà anh tự trách không thôi, anh nên đưa cả Khanh Khanh theo cùng, không nên để cô ấy lại khách sạn một mình, đúng lúc định đến nhà họ Thẩm một chuyến nữa thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên, là bác Phúc gọi đến.

“Cậu chủ, bệnh viện lại gọi điện đến, ông chủ sắp không cố được nữa rồi, bao giờ cậu mới trở về?” Giọng bác Phúc nghẹn ngào khiến Lăng Duy Khiết không chút nghi ngờ.

“Bác Phúc, bố tôi nằm ở viện nào?” Lăng Duy Khiết sốt ruột, vốn dĩ anh định đưa cả Khanh Khanh về cùng nhưng nghe ý của bác Phúc thì có lẽ là không kịp thật rồi.

“Cậu chủ, tôi không lừa cậu đâu, không tin cậu gọi điện đến bệnh viện mà xem, đây là số điện thoại của bệnh viện.” Vác Phúc ở đầu dây bên kia thậm chí còn bật khóc, Lăng Duy Khiết an ủi nói.

“Bác Phúc, không phải là tôi không tin bác, tôi về ngay bây giờ đây.” Lăng Duy Khiết nói rồi quyết định về thăm bố trước, nếu như bố anh không sao ngày mai anh có thể quay lại, đên lúc đó tìm Khanh Khanh cũng không muộn, anh lập tức thuê một chiếc xe quay về nhà. Trên đường về Lăng Duy Khiết không nhịn được gọi điện.

“Cậu chủ, bây giờ cậu định đến bệnh viện sao?” Bác Phúc có vẻ vui mừng.

“Tôi về nhà trước đã.” Vốn dĩ định đến thẳng bệnh viện nhưng sau khi nghe được giọng của bác Phúc anh lại đổi ý, hoặc có lẽ là do tiếng gọi từ đáy lòng.

Trong lòng Lăng Duy Khiết bây giờ rất hỗn loạn, nửa năm rồi anh không về nhà, ngoài chuyện bố anh kết hôn ra thì lý do quan trọng nhất vẫn là người phụ nữ đó. Nửa năm không gặp, cô ta vẫn ổn chứ? Anh muốn biết cú điện thoại hôm ấy có phải là anh nhầm không, thiên sứ dịu dàng đáng yêu đó tại sao có thể trở nên máu lạnh như vậy chứ, anh không tin.

Trời còn chưa hửng sáng, anh cuối cùng cũng về đến căn nhà xa cách nửa năm trời, dường như bác Phúc vẫn đang đợi anh.

“Cậu chủ, cậu về rồi, cậu nghỉ ngơi trước đã, để tôi bảo người chuẩn bị đồ ăn, lát nữa chúng ta vào viện.” Bác Phúc nhìn thấy Lăng Duy Khiết hai mắt liền cay cay.

Cuối cùng thì cậu chủ cũng về rồi, ông chủ được cứu rồi, ông chủ được cứu rồi.”

“Cô ta đâu rồi? Đến bệnh viện chăm sóc bố tôi à?” Nghĩ đến những gì nghe được tối qua, Lăng Duy Khiết lạnh lùng hỏi.

“Bà chủ tối qua tham gia một bữa tiệc nhỏ, giờ vẫn chưa về.” Bác Phúc thở dài khe khẽ, trong giọng nói không giấu được sự thất vọng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, dường như theo phản xạ, Lăng Duy Khiết nhanh chân bước khỏi phòng khách, anh không muốn bị cô ta nhìn thấy, chí ít bây giờ là không.

“Bà chủ, bà về rồi, xin hỏi bà có muốn ăn sáng không ạ?” Bác Phúc bình tĩnh hỏi Hồ Tiêu Lương.

“Không cần đâu, tôi đau đầu lắm đừng để ai làm phiền tôi.” Giọng nói lạnh lùng như thể một người thuê nhà, Lăng Duy Khiết đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc nhìn ra phía ngoài, có một cảm xúc mang tên phẫn nộ đang dâng lên trong lòng.

“Cậu chủ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện được không ạ?” Lăng Duy Khiết không biết mình đã đứng trước cửa sổ bao lâu, tất cả những thứ đẹp đẽ trong quá khứ không ngừng hiển hiện trong đầu anh, nửa năm trôi qua, không chỉ có mình anh thay đổi, anh cũng quên mất Trái Đất chưa bao giờ quay xung quanh anh, tất cả mọi người đều thay đổi trong đó có cả bố anh, và người phụ nữ anh yêu.

“Đi thôi.” Tâm trạng nặng trĩu, có quá nhiều thứ bất giác đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.

Ngồi trong phòng bệnh, gương mặt ông bình yên trong giấc ngủ, nhưng vẻ mặt tái nhợt thiếu máu của ông không khác gì một con dao sắc đâm mạnh vào tim anh.

Anh là con trai lại không làm tròn trách nhiệm của mình.

“Bố, con xin lỗi.” Nắm chặt lấy đôi tay của ông, Lăng Duy Khiết cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong ký ức của anh đôi tay của bố to lớn và ấm áp, nhưng bây giờ lại lạnh băng, một tiếng xin lỗi nói hết nỗi hổ thẹn trong lòng anh cũng như giải tỏa tất cả hận thủ vẫn luôn đè nén trong lòng.

“Tiểu Khiết… con… con về rồi sao?” Người đàn ông trên giường bệnh dường như tỉnh lại, mở mắt ra, dùng hết sức để nói.

“Bố, con xin lỗi, con sẽ không để bố xảy ra chuyện đâu, bố sẽ không có việc gì đâu.” Lăng Duy Khiết cố nén nỗi đau đang chiếm lấy trái tim, khó trách bác Phúc lại lo lắng đến thế, anh thật sự là một tên khốn kiếp, bố anh bệnh ra như thế này mà anh còn không biết gì.