Chương 195: “em gái” tốt ra tay với khanh khanh

CHƯƠNG 195: “EM GÁI” TỐT RA TAY VỚI KHANH KHANH



La Tiêu Phụng căm thù nhìn gia đình ở tầng trên, dù gì cô ta cũng là con gái của nhà họ Lăng, cô ta cũng họ Lăng, thế nhưng tại sao họ lại không đối xử với cô như đối xử với người nhà họ Lăng chứ, chú Phúc cũng thế, hai tên quỷ kia cũng thế, ngay cả Lăng Duy Khiết bề ngoài thì có vẻ như chấp nhận cô ta, trên thực tế anh cũng chỉ coi cô ta như người ngoài mà thôi.



Không phải cô ta không nhận ra điều đó, nhưng cô ta vẫn không đi, nhất định không để cho bọn họ được như ý muốn. Cùng một mẹ sinh ra, tại sao Thẩm Khanh Khanh có cuộc sống hạnh phúc, còn cô ta lúc nào cũng phải ăn nói khép nép, nịnh hót lấy lòng như vậy.



Nhìn gia đình bốn người bọn họ ở tầng trên, còn mình chỉ có thể ở tầng dưới, La Tiêu Phụng càng căm thù hơn, lúc vừa mới về, Lăng Duy Khiết nói chân cô ta không tiện đi lại, nên bảo cô ta ở tầng dưới, còn bây giờ, chân cô ta đã sắp khỏi hẳn rồi, vì sao không thể lên tầng trên.



Cô ta quyết định rồi, ngày mai, cô ta phải chuyển lên tầng trên.



Mặc dù sống ở bên ngoài rất tốt, nhưng cũng không sánh được với nhà của mình, Lăng Duy Khiết chơi cùng hai đứa bé một lát, cả người đã toát mồ hôi, trẻ con đúng là khỏe thật, hai đứa nó dường như không thấy mệt chút nào.



May mà chú Phúc đi lên, nếu không tối nay Lăng Duy Khiết sẽ mệt chết mất.



“Lâm Lâm, Duệ Duệ, bố mệt rồi, đi nghỉ trước đây, buổi tối các con cũng không được chơi quá khuya đâu đấy, phải đi ngủ sớm biết chưa.” Lăng Duy Khiết đứng lên, nhìn hai đứa con trai đang chơi game, thở dài nói.



“Con biết rồi, bố à, bố thật phiền phức, bố mau đi nghỉ đi.” Hai đứa bé bận rộn hoàn toàn không có thời gian để ý đến anh, vẫn là Lâm Lâm tốt bụng nhắc nhở anh có thể biến đi.



Khi Lăng Duy Khiết về đến phòng, Khanh Khanh tắm xong đã lên giường, nhìn thấy Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết muốn nói gì đó lại thôi.



“Khiết, bọn nhỏ đã ngủ chưa?” Khanh Khanh ngáp một cái nói.



“Ngủ rồi, Khanh Khanh, em sợ Hồ Tiêu Lương sao?” Lăng Duy Khiết không đi tắm ngay, mà nằm lỳ ở trên giường hỏi Khanh Khanh.



“Hồ Tiêu Lương! Tại sao em phải sợ cô ta, chẳng phải cô ta đã ra nước ngoài rồi sao?” Khanh Khanh không hiểu hỏi, Lăng Duy Khiết tiến đến gần cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến cô cảm thấy ngứa ngứa liền đẩy anh ra.



“Nếu như cô ta vẫn ở trong nước thì sao? Khanh Khanh, nếu như nhìn thấy cô ta, em có thấy sợ không?” Lăng Duy Khiết giữ chặt cái đầu nhỏ của Khanh Khanh, không cho cô lảng tránh.



“Sợ? Đang yên đang lành tại sao em phải sợ cô ta, cô ta cũng có mọc ba đầu sáu tay đâu, hơn nữa, cô ta gϊếŧ mẹ em, em phải tìm cô ta báo thù, nếu như đây là thời cổ đại, em sẽ không bao giờ chịu đội trời chung với kẻ thù của bố mẹ...”



“Dừng lại, em nói như vậy là anh yên tâm rồi, Khanh Khanh, nhớ kỹ lấy, nếu như không may đυ.ng phải Hồ Tiêu Lương, em nhất định phải bình tĩnh, không được kích động cô ta, biết chưa, bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của em.” Lăng Duy Khiết dặn dò.



“A Khiết, ý của anh là, em chắc chắn sẽ gặp cô ta sao? Hay là, cô ta hận em, nên nhất định sẽ tìm đến em đúng không?” Khanh Khanh không hề ngốc, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Lăng Duy Khiết.



“Rất có thể là như vậy, bà xã, hay là thế này, chúng ta...”



Biết Lăng Duy Khiết muốn nói gì, Khanh Khanh lập tức ngắt lời anh: “Không, nếu vẫn không bắt được Hồ Tiêu Lương, lẽ nào chúng ta phải sống ở nước ngoài mãi sao? Nếu cô ta muốn tìm em, vậy cứ để cho cô ta tới đi, chỉ khi nào bắt được cô ta, chúng mình mới có thể yên tâm được.”



Khanh Khanh đã quá mệt mỏi khi cứ phải sợ hãi trốn tránh người phụ nữ Hồ Tiêu Lương này, nếu Hồ Tiêu Lương đã nhằm vào cô, vậy cô sẽ đến gặp cô ta, chỉ khi dụ được cô ta xuất hiện, thì mới bắt được cô ta, trước đây có tên Tôn Huy che chở bảo vệ cô ta. Hiện giờ người họ Thẩm kia cũng đã bị bắt, chắc chắn không ai có thể thả cô ta ra khỏi tù nữa.



Khanh Khanh vốn muốn bàn bạc với Lăng Duy Khiết để cô đi dụ Hồ Tiêu Lương, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lăng Duy Khiết, cô không nói gì nữa.



Rạng sáng ngày hôm sau, hai đứa bé thức dậy đến trường học, thì ra trong khoảng thời gian hơn mười ngày bọn họ ở nước ngoài, hai ông bà đã làm xong thủ tục ở nhà trẻ cho bọn nhỏ.



Lúc đầu hai đứa bé không muốn đi học, nói là các bạn ở trường quá trẻ con, người lớn phải đi theo mấy lần nên bọn nó mới quen dần.



“Khiết, anh đi làm đi, để em đưa Lâm Lâm với Duệ Duệ đi học.” Khanh Khanh nói với Lăng Duy Khiết đang ngồi ăn sáng.



“Bà xã, mấy ngày nay em cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tiện đường anh sẽ đưa bọn nó đến nhà trẻ.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ rồi nói.



“Anh, hay là để em đưa hai đứa đi cho, dù sao thì chân của em cũng đỡ rồi, có thể lái xe được.” La Tiêu Phụng từ trong phòng đi ra nghe thấy vậy liền nói.



“Em… em có bằng lái sao?” Lăng Duy Khiết nheo mắt, nói thật là anh không tin tưởng La Tiêu Phụng, có điều bây giờ nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng là em gái của anh, bề ngoài cũng không nên thể hiện quá rõ ràng.



“Tất nhiên là có chứ, anh, để em đưa đi cho, giờ không phải đi làm, ở nhà suốt ngày khó chịu lắm, hơn nữa em cũng là một thành viên của gia đình này, cũng phải làm gì đó cho ngôi nhà này chứ.” La Tiêu Phụng bĩu môi nói.



“Vâng ạ, bố, để dì đưa bọn con đi cũng được.” Hai thằng nhóc nhìn nhau, vui tươi hớn hở nói.



Lăng Duy Khiết nhìn hai đứa bé, nhưng vẫn không yên tâm, vì vậy lại nói: “Vậy được rồi, Khanh Khanh, em để Tiêu Phụng đưa bọn nhỏ đi học cho, nhưng mà phải để tài xế lái xe.”



“Anh, em có thể tự lái xe, hay là anh tặng em một chiếc xe đi, hôm nay em sẽ đi sửa lại tên, từ hôm nay trở đi, tên của em là Lăng Tiêu Phụng, không gọi là La Tiêu Phụng nữa.” Vẻ mặt La Tiêu Phụng chờ mong nói.



Lăng Duy Khiết nghe xong, chân mày hơi nhíu lại, thở dài nói: “Em cũng hơn hai mươi tuổi rồi, họ nào mà chả như nhau, có gì mà phải đổi.”



“Tất nhiên là không giống nhau, La là họ của mẹ, em là người Á Đông, mọi người đều theo họ của bố, cho nên em nhất định phải đổi lại.” La Tiêu Phụng nhấn mạnh.



“Nếu như anh nhớ không nhầm thì quốc tịch của em hình như là quốc tịch Mỹ mà, em đến đồn công an đổi được sao?” Lăng Duy Khiết thực sự không thể cãi lại cô ta, nhưng mà anh thật sự không thích La Tiêu Phụng họ Lăng.



“Ha ha, anh yên tâm, em đã đổi quốc tịch từ năm ngoái rồi, nhưng mà phải đợi năm sau bọn họ đi làm mới làm xong, anh chờ chút, em đi lấy thẻ căn cước với sổ hộ khẩu cho anh xem.” La Tiêu Phụng nói xong liền chạy về phòng.



Khanh Khanh biết trong lòng Lăng Duy Khiết không thoải mái, vì vậy nhân lúc La Tiêu Phụng không ở đó, khuyên nhủ anh: “Khiết, mặc kệ cô ấy đi, chỉ là một cái họ thôi mà.”



“Ừ, bà xã, em có nghĩ đến việc sẽ đổi họ không?” Lăng Duy Khiết trả lời, cho dù La Tiêu Phụng họ gì, thì đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt.



Tất nhiên, vì nể mặt người bố đã mất của mình, anh sẽ mau chóng sắp xếp những cuộc hẹn hò cho cô ta, đến khi cô ta kết hôn, anh sẽ chuẩn bị của hồi môn thật hậu hĩnh, sau này, cô ta sẽ không còn dính dáng gì đến anh nữa.



Cứ như vậy, Khanh Khanh ở nhà một mình, hai đứa bé được La Tiêu Phụng đưa đến nhà trẻ, vừa mới trở về, trong nhà cũng có rất nhiều việc phải làm, hơn mười ngày không ở nhà, mặc dù trong nhà rất sạch sẽ, nhưng lại thiếu sự ấm áp, cho nên Khanh Khanh quyết định đi ra ngoài mua hoa, với chút đồ trang trí gì gì đó, về để trang trí lại căn nhà.



Nhưng bên này vừa mới thay quần áo xong, bên kia La Tiêu Phụng liền gọi điện thoại tới.



“Chị, chết rồi, bọn em bị tai nạn xe, Lâm Lâm bị thương, đang ở trong phòng phẫu thuật, chị mau đến đây đi, bọn em đang ở bệnh viện Nhân Ái, em đã gọi điện báo cho anh biết rồi, chị mau đến đi.” Trong điện thoại, La Tiêu Phụng khóc lóc nói.



Khanh Khanh vừa nghe thấy bọn họ xảy ra tai nạn xe, lập tức lao xuống tầng, lái xe đi thẳng đến bệnh viện. Chú Phúc nghe thấy tiếng xe, lúc từ trong nhà đi ra, Khanh Khanh đã đi rồi.



Nhớ lại chuyện lần trước, chú Phúc cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy chú ấy bèn gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết, không ngờ rằng Lăng Duy Khiết đang họp, người nghe điện thoại là thư ký của anh.



Thư ký hỏi chú ấycó việc gì, chú ấy lại không nói ra được, chỉ nhờ thư ký chuyển lời cho Lăng Duy Khiết, đợi sau khi anh họp xong thì gọi lại cho chú ấy.



Chú Phúc càng nghĩ trong lòng càng thấy lo lắng, bèn gọi điện thoại cho Khanh Khanh, Khanh Khanh đang vội đi tới bệnh viện, cho nên mặc dù chuông điện thoại vang, nhưng cô cũng không nghe. Chú Phúc thấy Khanh Khanh không nghe điện thoại lại càng lo lắng hơn, đang chuẩn bị đến công ty tìm Lăng Duy Khiết thì người tài xế đưa hai đứa trẻ đi học trở về, chú lập tức bảo tài xế đưa mình đến tập đoàn Lăng Vân.



Sau mười mấy phút, Khanh Khanh cuối cùng cũng đã tới bệnh viện ở trên phố, khi cô chuẩn bị lái xe vào trong bệnh viện, lại nhìn thấy La Tiêu Phụng đang ở lối đi bộ bên ngoài, dáng vẻ dường như rất lo lắng, bèn dừng xe lại.



“Tiêu Phụng, tại sao em lại ở đây, Khiết tới rồi sao?” Khanh Khanh đỗ xe vào ven đường, hạ cửa kính xe xuống nói.



“Em vừa mới gọi điện thoại cho anh, anh nói sắp đến rồi, chị, chúng ta có cần đợi anh cùng vào luôn không.” La Tiêu Phụng vừa nói, vừa lên xe.



“Không cần, chúng ta vào trước đi, để chị gọi điện thoại cho Khiết.” Khanh Khanh nói xong liền cầm điện thoại lên bấm số, không ngờ lúc này La Tiêu Phụng nhanh chóng lấy một cái khăn tay ra, một tay nắm lấy tóc của Khanh Khanh, một tay bịt chiếc khăn vào miệng với mũi của Khanh Khanh.



“Ưm…” Khanh Khanh kinh ngạc, muốn kêu cũng không kêu được, trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.



“Chị, em xin lỗi, người không vì mình thì trời tru đất diệt, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc anh với con của hai người thật tốt.” Thấy Khanh Khanh đã hôn mê, La Tiêu Phụng ra sức kéo Khanh Khanh xuống ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái.



Nhưng vào lúc này, điện thoại rơi trên xe của Khanh Khanh lại vang lên, cô ta nhặt điện thoại lên, thấy Lăng Duy Khiết gọi tới nên không nghe máy.



Cô ta định ném điện thoại vào thùng rác ven đường, nhưng sợ Lăng Duy Khiết lại gọi đến, suy nghĩ một lát, cô ta rút sim điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, điện thoại di động thì để lại.



Xử lý xong tất cả mọi thứ, cô ta mới lái xe rời đi.



Sau khi Lăng Duy Khiết họp xong, nghe thấy lời của chú Phúc nhờ thư ký chuyển cho anh, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, đang chuẩn bị gọi điện thoại về, lại thấy chú Phúc sốt ruột chạy tới...



“Chú Phúc, xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Lăng Duy Khiết thấy vẻ mặt lo lắng của chú Phúc, cũng sốt ruột hỏi.



“Cậu chủ, cô chủ vội vàng đi ra ngoài rồi, gọi điện thoại cũng không thấy nghe, tôi thấy hơi lo.” Chú Phúc nóng ruột nói.



“Khanh Khanh ra ngoài rồi? Cô ấy không nói với chú đi đâu sao?” Trong lòng Lăng Duy Khiết bắt đầu rối loạn, đêm qua về muộn quá, nên vẫn chưa gọi điện thoại cho công ty vệ sĩ, sáng nay đến công ty bận làm việc nên cũng quên mất, vì vậy hiện giờ trong nhà cũng không có vệ sĩ, có nghĩa là Khanh Khanh ra ngoài một mình.



“Không, tôi nghe thấy tiếng xe ô tô, lúc ra đến nơi, thì cô chủ đã đi rồi, sau đó tôi lập tức gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy...” Lúc chú Phúc nói chuyện, Lăng Duy Khiết đã gọi điện thoại cho Khanh Khanh, nhưng chuông vang lên hồi lâu, cũng không ai nghe.



“Chú Phúc, chú về trước đi, cháu đi tìm Khanh Khanh.” Trong lòng Lăng Duy Khiết rối loạn, không nghĩ nhiều nữa, lập tức cầm chìa khóa xe chạy về phía ga ra.



Mà lúc này, La Tiêu Phụng đã lái xe đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ trong khu phố cổ. Khi xe dừng lại, một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đội mũ và đeo kính râm lập tức đi tới.