An Nhiên thấy Tống Thành đột ngột xông đến thì vội giơ tay ra đỡ, sợ hắn bị choáng váng sau cú tông xe. Cô lay gọi: “Đừng ngất! Tôi đưa anh đi bệnh viện”
Khuôn mặt đẹp đế của Tống Thành áp vào hõm cổ An Nhiên, thở ra một hơi nóng rẩy như sốt cao.
Đúng lúc đó, một chiếc lao đến, bật đèn sáng choang. Một tay An Nhiên đỡ thân thể nặng nề của Tống Thành, một tay vẫy loạn xạ ra tín hiệu gọi xe kia dừng lại. Chiếc xe màu đỏ rực đi chậm lại, đến gần hai người. An Nhiên đột nhiên thấy cảm giác quen thuộc, chưa kịp gọi thì đột nhiên tài xế kia rồ ga vọt đi mất. Trước khi đi qua, bánh xe còn hắt nguyên một vũng nước mưa tạt thẳng từ đầu tới chân cô ướt sũng.