Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 47: Mặc diệu lương, chủ tịch của mông tháp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụ ý của Tiêu Quân chính là nếu như có người ức hϊếp em thì em cứ nói với tôi, tôi sẽ làm chỗ dựa cho em!

An Đình Đình nghĩ thâm, nếu đã có người làm hậu phương cho mình, vậy tại sao cô lại phải từ chối chứ?

Hơn nữa đối phương lại là một phó tổng giám đốc có tiếng tăm lẫy lừng, Thế là cô lại thay đổi vẻ mặt, cô làm cho mình trở nên vừa oan ức vừa bất đắc dĩ thản nhiên nói:

“Cũng không có gì, chính là sau khi tan ca trở về nhà thì giám đốc Lâm lại gửi công việc ngày hôm qua đến cho tôi, nói là hôm nay tổng giám đốc muốn đích thân xem, tôi phải thức suốt đêm mới làm xong”

Tiêu Quân nói: “Vậy nên tôi mới nói tối hôm qua chắc chắn em ngủ không ngon.”

An Đình Đình kinh ngạc sờ mặt mình một cái: “A? Có hả?”

Tiêu Quân lại bật cười một lần nữa: “Là mắt”

“Y như một con gấu trúc.”

“..." Mặt An Đình Đình lại đỏ lên một lần nữa.

Tiêu Quân thì mỉm cười nhìn cô, An Đình Đình bị anh ta nhìn như vậy toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, con nai con trong lòng cũng đang chạy loạn xạ, vội vàng nói: “Vậy... phó tổng giám đốc, tôi còn có chút chuyện, bây giờ còn phải về làm việc.”

“Ừm, đi đi” Tiêu Quân gật nhẹ đầu, còn không quên bổ sung thêm một câu: “Nếu như Giám đốc Lâm lại làm khó dễ em, vậy em liên nói cho tôi biết, có biết chưa!”

Ôi chao! Có người làm chỗ dựa, cảm giác thật là tốt, tốt đến nỗi muốn bay bổng lên trời.

An Đình Đình nhẹ gật đầu: “Vâng, cảm ơn phó tổng giám đốc. Nói xong liền quay người đi khỏi phòng làm việc.

Sau khi An Đình Đình đi khỏi thì sự dịu dàng trên mặt của Tiêu Quân cũng dần dần đóng băng, phải nghĩ cách cảnh cáo Lâm Tiêu Tương một chút.

Lâm Tiêu Tương vừa mới sinh ra đã là một cô chủ điêu ngoa bướng bỉnh, nếu như có hôm nào đó anh ta không ở công ty, cô ta lại đi tìm An Đình Đình gây phiền phức thì sẽ không tốt.

Ở cửa của văn phòng tổng giám đốc, Lâm Tiêu Tương liếc mắt nhìn An Đình Đình đang ôm tài liệu trong ngực đi tới từ một chỗ không xa, cô ta nói khẽ với người ở kế bên: “Đợi lát nữa cứ làm theo những lời mà chúng ta vừa nói, có hiểu chưa?”

“Hiểu rồi giám đốc Lâm”

Chỉ một lát sau An Đình Đình đã đi tới, vẫn luôn rất cung kính với Lâm Tiêu Tương: “Giám đốc Lâm”

“Ừm” Lâm Tiêu Tương lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã sửa xong hết chưa?”

“Đã sửa xong rồi, mời cô xem qua.” An Đình Đình đưa tài liệu trong tay đến trước mặt Lâm Tiêu Tương.

Mí mắt của Lâm Tiêu Tương cũng không hê ngẩng lên, lười biếng nói: “Không phải để cho tôi xem, chờ một lát nữa tổng giám đốc muốn xem.”

“À” An Đình Đình đáp một tiếng, đi ra phía sau của Lâm Tiêu Tương đứng đó.

Ước chừng trôi qua năm phút, trên hành lang xuất hiện một thân ảnh bị nhóm thư ký vây quanh.

Người này có vóc dáng cao lớn, khí chất xuất chúng, vẻ đẹp khuynh thành, hai đầu lông mày mang theo cảm giác tự tin bẩm sinh, người này chính là tổng giám đốc Mặc Diệu Lương của *** Tháp.

Ánh mắt An Đình Đình nhìn xuyên qua bóng lưng của mấy người đồng nghiệp đang đứng ở phía trước, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

Đợi người đi đến phía trước rồi, tất cả mọi người kính trọng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Mặc”

Tổng giám đốc Mặc? Nhà họ Mặc? Ở thành phố G này người mang họ Mặc cũng không tính là nhiều, mà mối quan hệ của nhà họ Mặc với *** Tháp...

An Đình Đình trừng mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, gương mặt này, khí chất này và thân phận tổng giám đốc của *** Tháp, lúc cô hiểu được cái gì đó thì trong lòng lập tức kinh ngạc.

Anh ta sẽ không phải là...

An Đình Đình võ vỗ trán của mình, lúc trước vẫn còn đang buồn bực về vấn đề tại sao Mặc Diệu Dương lại có thể đến *** Tháp được, hóa ra *** Tháp này cũng chính là sản nghiệp của nhà họ Mặc.

Tổng giám đốc Mặc... nói không chừng còn có thể có quan hệ anh em với Mặc Diệu Dương kia.

Vang lên bên tai chính là âm thanh của nhóm thư ký báo cáo lịch trình làm việc một ngày của tổng giám đốc, có lẽ là do bị nói không ngừng có chút phiền, cho nên nghe được đôi môi mỏng của Mặc Diệu Lương mở ra, giọng nói lạnh lùng: “Quay về hết đi”
« Chương TrướcChương Tiếp »