“Uhm.” Kiều Tâm Uyển mỉm cười, đón lấy cái hộp trên tay anh, đi đến trước giường mở ra, cầm bộ váy cưới cao cấp màu trắng được cắt may tinh xảo, khéo léo ra nhìn, ánh mắt đầy tán thưởng. Chiếc váy có thiết kế cúp ngực với đuôi cá thật dài, từng lớp lụa trắng rủ xuống nhìn vô cùng sang trọng trang nhã.
Cũng không quản Cố Học Võ còn ở trong phòng, cô vọt tới bên người Trầm Thành dùng sức ôm lấy anh, hôn lên mặt anh một cái: “Trầm Thành, rất đẹp, em rất thích”
“Cảm ơn, em thích là được rồi.” Trầm Thành cong khóe môi, nhìn Kiều Tâm Uyển, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Ánh mắt anh lướt qua Cố Học Võ rồi lại nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển, em đi mặc thử áo cưới đi, anh muốn nhìn thấy em mặc vào trông như thế nào lắm rồi.”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhưng đối diện với ánh mắt Trầm Thành cô lại gật đầu: “Được, em đi thử luôn đây.”
Cất bước đi về phía giường, cô tránh tầm mắt của Cố Học Võ, trong mắt có một tia rối rắm. Hai tay cô nắm chặt, vừa mới cầm lấy áo cưới liền nhìn thấy Cố Học Võ cất bước đi về hướng cửa, lúc đi qua Trầm Thành còn nhìn anh ta một cái thật sâu rồi không nói gì mà đi thẳng.
Anh vừa đi, toàn thân Kiều Tâm Uyển như là mất hết sức lực, bàn tay cầm áo cưới thả xuống, ngồi ở trên giường không động đậy.
Mệt, thật sự mệt mỏi quá…
Ý nghĩ vừa mới trở lại thì cơ thể đã bị người ta ôm lấy, vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng Trầm Thành đã đè xuống.
“Trầm…” Thành, đừng. Bản năng cô muốn cự tuyệt, hai tay chống ở trước ngực anh muốn đẩy ra. Trầm Thành không chịu, cứ ôm cô không chịu buông tay.
Bàn tay to ôm chặt thắt lưng của cô, không cho cô có cơ hội tránh thoát, mạnh mẽ hôn nên môi cô. Cô bị Trầm Thành dọa không biết phải phản ứng như thế nào. Môi lưỡi anh bá đạo tiến vào, nụ hôn mãnh liệt này hoàn toàn không giống anh. Kiều Tâm Uyển trước kia chưa từng nhìn thấy anh bá đạo, cường thế như vậy.
“Ưm…” Đừng như vậy, cô khó chịu nhíu mày, giãy dụa càng dữ dội. Trầm Thành lại càng ôm chặt hơn. Quấn lấy lưỡi cô, buộc cô hòa nhịp theo anh.
Đừng mà.Cô không ghét hơi thở của anh, nhưng mà….
Trong lòng quýnh lên, cô dùng sức đẩy Trầm Thành ra, rồi lui nhanh ra phía sau, ánh mắt có chút đề phòng nhìn Trầm Thành: “Trầm Thành, anh… anh đừng như vậy.”
“Vì sao không cho anh một bạt tai.” Vẻ mặt Trầm Thành có chút bi thương nhìn vẻ mặt của Kiều Tâm Uyển: “Nói cho anh biết đi, vì sao không cho anh một bạt tai.”
Hai tròng mắt anh nổi đỏ tơ máu, hơi thở rất nặng nề. Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mà kích động muốn ngay lập tức nuốt luôn cô vào bụng.
“Trầm Thành anh đừng như vậy.” Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, cô không muốn tổn thương Trầm Thành, tuyệt đối không muốn.
“Tâm Uyển.” Trầm Thành vẻ mặt đầy thống khổ, bất đắc dĩ và cả rối rắm. Đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau đang cuồn cuộn trong anh, nhìn vào đôi mắt cô, lòng anh lại càng chua sót nặng nề hơn: “Ở trong lòng em có yêu anh một chút, dù chỉ là một chút thôi không?”
Đôi mắt Kiều Tâm Uyển đột nhiên trợn to nhìn người trước mặt, bên trong hiện lên một tia khϊếp sợ. Yêu sao? Yêu Trầm Thành.
“Trầm Thành, em….”
“Tâm Uyển.” Trầm Thành phát hiện anh đã sai rồi, thật sự sai rồi. Lúc Kiều Tâm Uyển cự tuyệt anh, anh đã thấy đau khổ. Nhưng lúc cô thật sự muốn ở bên anh, anh lại càng thấy đau khổ hơn.
“Anh yêu em.” Tình yêu này, bắt đầu từ đau lòng, lúc anh phát hiện ra thì đã không khống chế được nữa. Nhiều năm qua, anh nhìn Tâm Uyển liên tục chao đảo, yêu đến đau đớn, yêu đến khờ dại.
Anh đau lòng. Anh thấy cô không đáng bị như vậy. Nhưng Cố Học Võ cũng như anh em, bạn bè của anh. Anh không thể chỉ trích Cố Học Võ sao không yêu. Tình cảm không phải ai cũng có thể khống chế. Nhưng anh đau lòng cho Kiều Tâm Uyển rồi cứ dần dần đến cuối cùng anh lại không thể thoát khỏi ma chú này.
Anh biết rõ Kiều Tâm Uyển không yêu mình, anh càng biết rõ là cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể loại Cố Học Võ ra khỏi lòng Kiều Tâm Uyển. Cô yêu Cố Học Võ, yêu đến mức hai người rõ ràng đã ly hôn, cô rõ ràng đã nhiều lần tự nói là sẽ quên đi quá khứ, nhưng Cố Học Võ vừa xuất hiện trước mặt cô thì toàn bộ quyết định, ý nghĩ của cô đều trở thành lời nói suông. Cô không có một chút năng lực chống lại Cố Học Võ.
Cô bất đắc dĩ, cô đấu tranh, anh đều hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện còn chấp nhận là một chuyện khác. Anh dùng hết sức lực, muốn làm cho Kiều Tâm Uyển đừng si tình như vậy, đừng yêu Cố Học Võ như vậy nữa, yêu đến mức sợ hãi.
Yêu mà thấy sợ hãi, chính là nói về Kiều Tâm Uyển. Cô rõ ràng không cần để ý, cũng không cần quan tâm đến Cố Học Võ. Nhưng mỗi một lần đối mặt với Cố Học Võ, cô luôn thiếu mấy phần khí thế. Cho nên anh lợi dụng chính mình, biến mình thành lá chắn. Mỗi một lần cô bất lực đối mặt với Cố Học Võ thì lại đẩy anh ra. Còn trong lòng cô anh không hề có một vị trí nào, một chút cũng không.
Trầm Thành ơi Trầm Thành, mày tệ gì cũng được coi như là công tử danh môn chốn kinh đô mà lại làm cho mình trầm luân đến nông nỗi này sao, đây có được xem là bi ai không?
Kiều Tâm Uyển im lặng, cô không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy vào lúc này nói cái gì cũng không ổn. Cô là người tồi tệ, tùy hứng và ích kỷ. Cô thừa nhận mỗi lần đối mặt với Cố Học Võ cô vẫn luôn có cảm giác chưa đấu đã thua, luôn thấy lo lắng, thấy không đủ sức.
Nhưng tình huống vừa rồi nghe được lời của Cố Học Võ, cô thật sự phẫn lộ và tức giận. Anh xem cô là cái gì? Ở trong lòng anh cô là cái gì? Anh chấp nhận, hơn nữa lại không có tự tôn, không có nguyên tắc chấp nhận. Anh tổn thương cô, đúng tình hợp lý mà tổn thương. Không một chút lưu tình. Sức chống cự của cô kém lắm, cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy cô vẫn phải cố gắng tăng cường sức chống cự cho mình. Nhưng cô phát hiện nó rất khó, thật sự rất khó.Thôi miên chính mình, gây áp lực cho bản thân so với thực sự đối đầu với anh hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cô đang cố gắng học cách, cố gắng làm cho mình không sợ nhưng lại phát hiện hình như đang hoàn toàn ngược lại. Dường như cô càng muốn thoát đi, không muốn phải đối mặt thì lại càng phải đối mặt với anh.
Dần dà lại hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Rốt cuộc phải mất bao lâu cô mới có thể loại Cố Học Võ ra khỏi lòng mình? Cô không biết, thật sự không biết. Thời gian càng lâu lại trở thành cảm giác chột dạ. Sự chột dạ này làm cho cô bất lực, không tự giác liền đẩy Trầm Thành ra.
Chuyện nàyrất không công bằng đối với Trầm Thành, cô cũng biết cho nên mỗi một lần Trầm Thành cầu hôn, cô lại không thể cự tuyệt.
Anh yêu em.
Đây không phải lần đầu tiên cô nghe Trầm Thành nói câu này, nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ, chua sót, bối rối chẳng khác nào lần đầu. Ánh mắt liếc đến cái áo cưới trên giường, cô đi đến gấp áo cưới lại, cất vào trong hộp, xoay người đối mặt với Trầm Thành, trên mặt có bất đắc dĩ, thất vọng cùng tuyệt vọng, cô cắn môi, vẻ mặt có chút đau lòng:
“Trầm Thành, thực xin lỗi.”
Cô sai rồi, cô căn bản không thể chấp nhận một tình cảm khác. Đối diện với ánh mắt Trầm Thành, ánh mắt của cô lần đầu tiên trở nên trong suốt không mang theo một chút cảm xúc như vậy.
“Trầm Thành, thực xin lỗi.”
Lại một lần nữa xin lỗi, Kiều Tâm Uyển nhìn Trầm Thành, nụ hôn vừa rồi cả sự tuyệt vọng trong mắt Trầm Thành đều khiến cô không thể trốn tránh:
“Trầm Thành mang về đi.”
Cô bình tĩnh gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống, bỏ lại trong hộp.
“Trầm Thành, thực xin lỗi. Em không yêu anh nên không thể lấy anh.”
Đối mặt với Cố Học Võ thế nào là chuyện của cô. Cô không thể đẩy Trầm Thành ra nữa, như thế không công bằng với anh. Ngữ điệu cô bình tĩnh, hoàn toàn không cảm xúc. Tâm trạng cô hiện tại đang rất tỉnh táo.
Trầm Thành giật mình, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt. Cô mím môi,nhìn vào ánh mắt anh, lần đầu tiên kiên định như thế.
“Em vẫn thực tùy hứng, thực ích kỷ. Em chưa từng nghĩ đến cảm giác và lập trường của anh. Thực xin lỗi.”
“Tâm Uyển.”
“Em luôn nói với mình là phải quên Cố Học Võ. Nhưng mà rất khó, thực sự rất khó.” Đã lâu vậy rồi mà Cố Học Võ vẫn tràn ngập trong sinh mệnh của cô. Ngay cả mục tiêu cố gắng quên Cố Học Võ của cô cũng chính là vì Cố Học Võ. Anh đã ăn sâu vào xương tủy của cô. Tình yêu này đã bám rất lâu, lâu đến lỗi cô không thể nào nhổ bỏ được. Cho nên lúc giáp mặt với Cố Học Võ khí thế của cô luôn giảm đi một nửa.
“Tâm Uyển.” Trầm Thành không biết nên nói gì. Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không cho anh có cơ hội mở miệng.
“Em sẽ cố gắng, em sẽ cố gắng quên anh ta. Em cũng cố gắng để mình không sợ anh ta, em lại càng cố gắng để mình kiên cường hơn. Sẽ cùng Bối Nhi sống trong một môi trường tràn ngập yêu thương, làm cho Bối Nhi vui vẻ lớn lên. Để em tự mình cố gắng, không phải dựa vào bất kì ai.”
Những lời này, trước kia cô đã từng nói, nhưng đến bây giờ mới bắt đầu thực sự suy nghĩ đến. Đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của Trầm Thành, cô lại một lần nữa đem mấy thứ kia bỏ vào trong tay anh: “Cứ như vậy được không Trầm Thành. Để em tự mình kiên cường, có cuộc sống của mình, không nghe theo, dựa dẫm vào bất cứ ai, em cũng sẽ cố gắng quên Cố Học Võ.” Cô cũng biết những việc đó rất khó, vô cùng khó nhưng từ hôm nay trở đi cô sẽ cố gắng.
Tim Trầm Thành đập mạnh và loạn nhịp sau một lúc lâu, không nghĩ tới kết quả như vậy, anh ngơ ngác nhìn vào mắt Kiều Tâm Uyển, môi mím chặt. Hai tay nắm chặt thành quyền.
Anh đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng: “Tâm Uyển, anh không ép em, vừa rồi là anh sai. Chúng ta vẫn giống như trước, em lấy anh đi. Anh sẽ cố gắng không tạo áp lực cho em. Được chứ?”
“Không được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu cô quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi: “Trầm Thành. Cố Học Võ không chịu giao con cho em thật ra là rất đúng. Ngay cả bản thân em còn không bảo vệ được thì làm sao bảo vệ con gái?”
Từ hôm nay trở đi cô phải cố gắng làm một Kiều Tâm Uyển hoàn toàn mới, cho dù không có Trầm Thành cũng phải tự mình đối mặt với Cố Học Võ. Phải bảo vệ tốt con gái không cho con gái bị thương tổn gì.
Trầm Thành muốn nói gì lại cảm thấy toàn bộ ngôn ngữ đều trở nên yếu ớt, bất lực.