Bên trong đại sảnh, bữa tiệc đang tiến vào cao trào, tiếng nhạc vang lên rộn ràng, giữa sàn nhảy náo nhiệt từng cặp đôi đắm chìm trong vũ điệu vui vẻ, áo váy tung bay giống như những đóa hoa nở rộ dưới ánh đèn rực rỡ, không chỗ nào mà không sôi nổi.
Cự tuyệt một lời mời khiêu vũ tiếp theo, Hình Hạo Xuyên tìm kiếm khắp cả hội trường nhưng cũng không tìm được bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai đó.
Cô gái kia rốt cuộc đã đi nơi nào? Chẳng lẽ lại cùng người đàn ông kia ở chung một chỗ? Cô nhóc đáng chết, rốt cuộc có biết chủ nhân của mình là ai hay không?!
Hình Hạo Xuyên phẫn hận nghiến răng, lúc này anh cũng đã bóng dáng của Thương Thiên Kỳ ở chỗ kia, nhìn điệu bộ hình như cũng đang tìm người.
Cùng lúc đó, Thương Thiên Kỳ cũng nhìn thấy anh, hai người đàn ông cao lớn xuất sắc nhất thời giằng co lẫn nhau.
Đọ mắt khoảng chừng ba giây, Thương Thiên Kỳ là người đầu tiên mở miệng nói: "Tổng giám đốc Hình, ngưỡng mộ đã lâu.". Bản thân hai người họ cũng biết, đối phương đang âm thầm phán xét thực lực của mình.
Hình Hạo Xuyên tất nhiên cũng không muốn làm mất hình tượng của bản thân, hơi gật đầu coi như là chào hỏi: "Chào anh."
Thương Thiên Kỳ liền nở nụ cười sáng lạn: "Tổng giám đốc Hình đang tìm người?". Khi nói câu này bên trong con ngươi mỏng màu xanh dương lại tràn đầy xa cách.
"Thương tiên sinh cũng đang tìm người sao?". Hình Hạo Xuyên lấy câu hỏi thay cho câu trả lời.
Thương Thiên Kỳ xoa xoa mũi, nói: "Vậy chúng ta thật đúng là vừa khéo."
"Hi vọng Thương tiên sinh sẽ không tìm nhầm người.". Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn vào khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia, mắt hơi nheo lại nói, trong lời nói tràn đầy cảnh cáo.
Thương Thiên Kỳ cũng không trả lời, chỉ vô tội nhún nhún vai, tựa hồ không nghe rõ ý tứ trong lời nói của anh.
Giữa hai người lại lâm vào trầm mặc lần nữa.
Đúng vào lúc này, chợt bên ngoài truyền đến một tiếng gào thảm thiết, không ít người xông ra ngoài hoa viên, loáng thoáng nghe họ nói: "Bên ngoài hình như có người từ trên lầu nhảy xuống, rơi vào trong hồ rồi!"
". . . . . . Hình như là cô gái đi theo Tổng giám đốc Hình thì phải!"
Nghe vậy, hai người đàn ông lập tức cả kinh.
Ánh mắt Hình Hạo Xuyên chợt lóe, không chần chừ thêm chút nào, vội vàng chạy ra ngoài.
Thương Thiên Kỳ cũng thất kinh, lúc phản ứng kịp cũng vội chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Bên tai là tiếng gió gào thét, sượt qua gương mặt giống như những ngọn roi sắc bén, toàn thân giống như một chiếc lá mảnh mai bay múa trong gió, mà không tìm được bất kỳ chỗ dựa nào, bất lực phiêu bạc, cảm giác gần như sợ hãi cái chết lập tức đập vào mặt.
Trong mơ hồ, cô nghe được có người đang gọi tên mình, nhưng lại nghe không rõ, tựa hồ như đang muốn tận lực rời khỏi thế giới thế này, không nguyện ý ở lại nơi này tiếp túc phiền não nữa.
Cô không tài nào chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi làm cho cô muốn buông tha hết thảy.
Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt, trái tim tựa hồ cũng đã ngừng đập.
Cô cảm giác được tóc của mình đang bay mua, những sợi tóc đen tuyền ở giữa không trung, tựa như những cánh chim rộng mở, lại mất đi sức lực để tung cánh bay lượn lên trên bầu trời.
Trong nháy mắt, thậm chí còn có suy nghĩ – “Nếu cứ tiếp tục như vậy, giữ vững tư thế từ trên không trung rơi xuống cũng không tồi”, mười mấy giây ngắn ngủi, mỗi một giây đều như bị phân cắt thành ngàn vạn khắc, mỗi một khắc đều trở nên thật dài, giống như cả đời người vậy.
Lại thích khoảnh khắc này đến nhanh một chút, chớp mắt cũng không còn kịp để nhớ nhung bất luận kẻ nào, bắt cứ chuyện gì, đều cũng đã kết thúc.
Cô giống như một con cá nhỏ phải lìa xa con sông của mình, sắp được trở lại biển rộng nước sâu.
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng cả cơ thể liền rơi xuống nước, cả hồ nước nổi lên từng cơn sóng kịch liệt, trong nháy mắt trọng lực cùng với mặt nước va chạm, thân thể của Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, rồi chìm thật sâu vào trong nước.
Lúc Hình Hạo Xuyên chạy tới, chính là cảnh tượng như vậy.
Trên mặt hồ xanh biếc cả người Tô Lưu Cảnh chậm rãi chìm xuống dưới đáy, mái tóc đen dài xõa tung trong nước như những nhánh tảo biển hoa lệ, cả người cô được nâng lên, ánh mắt xinh đẹp mà trong suốt giờ phút này đóng lại thật chặt, váy áo màu đỏ rách bươm phủ bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn thật giống như máu tươi đẹp đẽ hiếm có, giống như nàng tiên cá cách xa biển rộng đã lâu, rốt cuộc đã trở lại ngôi nhà thân thuộc của mình.
Chung quanh có không ít người đứng đó vừa xem vừa chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng không có ai bước lên giúp đỡ cả, chỉ muốn xem trò vui mà thôi.
Hình Hạo Xuyên không chần chừ chút nào, ngay cả áo khoác cũng không có thời gian cởi xuống, đã tung người nhảy vào trong hồ nước. Ôm lấy Tô Lưu Cảnh từ trong nước đi lên, đặt ngang ở trên cỏ, lúc này Tô Lưu Cảnh đã sớm mất đi ý thức, chỉ có hơi thở yếu ớt chứng tỏ cô vẫn đang còn sống, nhưng toàn thân lại không hề có chút nhiệt độ nào, lạnh léo giống như một khối băng.
Nhìn trên lễ phục bị xe vụn trên người cô, trong mắt Hình Hạo Xuyên chợt dâng lên sát ý, nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra phủ lên trên người của cô, sau đó đặt tay lên trên ngực cô, ra sức ấn để nước trong l*иg ngực thoát ra.
“Tô Lưu Cảnh, mau tỉnh lại cho tôi!” Hình Hạo Xuyên vừa ấn vừa gọi, trong ấn tượng của anh, Tô Lưu Cảnh là cô gái nhỏ luôn luôn quật cường, lúc bị uất ức sẽ giống như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, không có chút tức giận nào như bây giờ không giống với con người của cô chút nào.
Ngực bị đè ép, rốt cuộc Tô Lưu Cảnh cũng có một tia ý thức, trong thoáng chốc cô tựa hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Hình Hạo Xuyên, nghe được giọng nói bá đạo xen lẫn lo lắng mơ hồ của anh nữa, thế nào mà vẫn bá đạo chuyên chế như vậy chứ? Chẵng lẽ anh không mệt mỏi sao?
Nhưng vừa định mở miệng, liền hôn mê mất hết ý thức.
Thương Thiên Kỳ bất chấp chạy tới, xông lên trước gọi: “Lưu Cảnh!” Vậy mà còn chưa chạm được vào người cô liền bị Hình Hạo Xuyên tách ra.
“Không nhọc Thương tiên sinh nhúng tay.” Hình Hạo Xuyên không tỏ vẻ gì liền nói.
“Tổng gián đốc, xe đang chờ ở bên ngoài, bệnh viện ở bên kia cũng đã chuẩn bị xong.” Lưu Thừa đầu đầy mồ hôi vội chạy tới báo cáo.
“Ừ!” Hình Hạo Xuyên gật đầu đáp, ngay sau đó liền cúi người bế Tô Lưu Cảnh lên, đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt hai người gặp thoáng qua, giọng nói tràn đầy khí phách lẫn lạnh lùng của Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng truyền vào tai Thương Thiên Kỳ: “Xin nhớ kỹ, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Nhìn theo bóng lưng Hình Hạo Xuyên bế Tô Lưu Cảnh mang đi, Thương Thiên Kỳ nắm quả đấm thật chặt, cơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên phía trên.
Trên sân thượng, đám người Nam Cung Như hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía, bọn họ không hề nghĩ đến việc Tô Lưu Cảnh lại dám nhảy xuống, càng không nghĩ đến chuyện sẽ trở nên huyên náo lớn như vậy.
“Tiểu Như, làm thế nào?” – Alyssa lo lắng hỏi.
“Yên tâm, không việc gì chỉ là một con nhóc không có thân phận địa vị mà thôi, sẽ không ai vì cô ta mà ra mặt đâu.” Nam Cung Như cố tự trấn định nói, vậy mà bàn tay run rẩy lại đang bán đứng sự hốt hoảng của cô ta giờ phút này.
Bất chợt, có luồng ánh lạnh quét tới, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên sắc bén như dao lạnh lùng chiếu qua, ở trong đó chỉ có lạnh lẽo vô tận giống như đem hàng ngàn lưỡi dao găm bắn thẳng vào trong lòng của bọn họ, không có chút nhiệt độ nào chỉ có máu tanh vô hạn. Đám người Nam Cung Như nhất thời bị dọa sợ đến thở dốc, sắc măt của ai cũng đều trắng bệch, không ngừng phát rét lạnh run.
Trong nháy mắt đó, bọn họ như đang nhìn thấy Tu La hiện thân.