Chương 45: Bách từ mạc biện

Mọi người vừa thấy Bàn Phi Phượng hiện thân, nhất thời thanh thế đại chấn, cùng kêu gào mãnh liệt, muốn đem Sở Phong băm thành thịt vụn!

Sở Phong vội vàng nói:

-Cô nương, lúc đầu ta là nhìn thấy Giang lão bảo chủ...

-Hừ! Còn muốn tại trước mặt bản tướng quân thế từ nguỵ biện! Ta hỏi ngươi, ngươi nếu không có đi hành hung, vì sao phải nửa đêm canh ba đến Chấn Giang Bảo!

-Đúng! Ngươi nói đi bái phỏng Giang lão bảo chủ, vì sao phải nửa đêm canh ba đi! Có người nửa đêm canh ba đi bái phỏng người ta sao? Rõ ràng là mưu đồ gây rối!

Mọi người đều bức bách Sở Phong.

-Ta... Ta có việc trở ngại một chút.

Sở Phong nói .

Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, nói :

-Còn muốn nguỵ biện! Ta đã hỏi qua chưởng quỹ Vọng Giang Lâu, hắn nói ngươi sáng sớm đã ly khai Vọng Giang Lâu, đi Chấn Giang Bảo, lại cớ gì ? Nửa đêm canh ba mới đến? Có phải là trốn ở phụ cận Chấn Giang Bảo, rồi chờ trời tối đen mới hành hung hay không!

-Cô nương quả thật hiểu lầm, ta lúc đó xác thực là bị người khác ngăn trở một chút.

-Bị ai?

-Hai người sát thủ che mặt!

-Sát thủ che mặt nào?

-Ta không biết, bọn họ che mặt!

-Bọn họ vì sao phải cản trở ngươi?

-Bọn họ muốn gϊếŧ ta!

-Vì sao phải gϊếŧ ngươi?

-Bởi vì ta trước đó cứu một vị nữ tử mà bọn họ muốn gϊếŧ!

-Nữ tử nào?

-Ta không biết, nàng cũng là che mặt.

Sở Phong rất là bất đắc dĩ.

-Hỏi ngươi một hồi nhưng ngươi cái gì cũng không biết!

Bàn Phi Phượng cười lạnh nói .

Sở Phong nhún nhún vai, hắn xác thực không biết.

Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói :

-Bọn họ đi gϊếŧ ngươi cả ngày sao, phải nửa đêm canh ba mới chạy tới Chấn Giang Bảo?

-Ta bị bọn họ cản trở, sau đó thì...

-Thì làm sao?

Bàn Phi Phượng ép hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn

-Thì lạc đường.

Sở Phong có chút xấu hổ.

-Cái gì!

Mọi người hầu như không thể tin được cái lỗ tai của mình, lạc đường cũng có thể trở thành cái cớ? Quả thực là chuyện hoang đường nhất thiên hạ!

Bàn Phi Phượng hai mắt trợn tròn, lớn tiếng quát lên:

-Hỗn trướng! Ngươi nghĩ Phi Tướng Quân ta là đồ ngốc hay sao, lại có thể tìm ra lạc đường như vậy để mượn cớ!

Sở Phong thực sự có miệng khó trả lời, có lúc nói thật thường thường so với lời nói dối càng làm cho người ta khó có thể tin hơn!

-Nói mau! Ngươi vì sao nửa đêm canh ba đi Chấn Giang Bảo? Có đúng là vì hành hung hay không!

Bàn Phi Phượng ép hỏi thêm lần nữa.

Sở Phong buồn bực nói :

-Vậy Phi Tướng Quân cô vì sao lại nửa đêm canh ba đi Chấn Giang Bảo? Chẳng lẽ cũng là vì hành hung!

-Ta tự có đạo lý của ta!

Phi Tướng Quân quát lên!

-Ta cũng tự có đạo lý của ta!

Sở Phong cũng không khoan nhượng.

-Hừ! Không chỉ cưỡng từ nguỵ biện, còn muốn ngậm máu phun người, quả thực muốn chết!

Bàn Phi Phượng giơ lên kim thương, liền muốn đâm tới, một mũi thương này, Sở Phong có thể không có nữa cơ hội đi tranh cãi nữa.

-Phi Tướng Quân chậm đã!

Một thanh âm thanh lệ kêu lên, thì ra là của Ngụy Đích vẫn trầm mặc, rốt cuộc đã mở miệng.

Nàng nói với Bàn Phi Phượng:

-Nghe nói đêm đó Phi Tướng Quân từng truy sát tiểu tử này tới sông Tiền Đường, còn đem hắn bức rơi trong sông, có việc này không?

Bàn Phi Phượng oán hận nói :

-Hừ! Đêm đó nếu hắn không có nhảy vào sông Tiền Đường, sớm bị ta một thương đâm chết, còn có thể đứng đây kêu gào!

Ngụy Đích vội vã lại nói:

-Nếu Phi Tướng Quân có thể buộc hắn rơi xuống sông, võ công tất nhiên là cao xa hơn hắn.

-Hừ! Vài cái công phu mèo ba cẳng của hắn, ta còn chưa để vào mắt!

Ngữ khí của Bàn Phi Phượng có chút xem thường.

-Vậy xin hỏi Phi Tướng Quân, cô có tự xem mình có thể trong một đêm diệt sát Chấn Giang Bảo, một người cũng không để lại hay không!

Bàn Phi Phượng ngẩn ra: lấy thương pháp của bản thân, đương nhiên sẽ không đem Chấn Giang Bảo để vào mắt, nhưng muốn trong một đêm diệt môn, vả lại một người cũng không dư thừa, lại là không chuyện dễ!

Ngụy Đích thấy Bàn Phi Phượng không lên tiếng, bèn tiến thêm một bước nói :

-Ngay cả Phi Tướng Quân cũng không dám khẳng định có thể không trong một đêm diệt sát một môn Chấn Giang Bảo, như vậy hắn chẳng qua chỉ là một vô danh tiểu tốt mới sơ xuất giang hồ võ công thấp kém, còn có vài phần ngu ngốc, làm sao có thể trong một đêm diệt môn Chấn Giang Bảo?

Bàn Phi Phượng nhất thời cũng trở lên trầm ngâm, nàng cũng không phải không nghĩ qua khả năng này, nhưng mình chính tai nghe thấy, chính mắt nhìn thấy, nàng cũng không thể không tin.

Sở Phong ở bên nghe được Ngụy Đích nói mình võ công thấp, lại vô danh tiểu tốt, cái này cũng không sao, nhưng còn nói mình có vài phần ngu xuẩn, tuy biết nàng nói như vậy là có ý muốn vì mình giải vây tội danh, vẫn là trong lòng khó chịu.

Lúc này, Giang Trấn Nam vẫn lặng im không nói cũng ngắt lời:

-Ta xem tiểu huynh đệ này cũng không phải là người hung tàn, võ công cũng không có cao như vậy, có thể việc này có nội tình khác!

Chủ nhân đã mở miệng nói giúp Sở Phong, mọi người nhất thời cũng trở nên do dự.

Chợt có người la lớn:

-Giang lão tiền bối nghìn vạn lần đừng bị hắn lừa! Ta tại Cổ Đãng sơn gặp qua tiểu tử này xuất thủ, võ công cũng không tầm thường, người Chấn Giang Bảo không ai sẽ là đối thủ của hắn! Huống hồ hắn có khả năng ngụy biện, xảo trá đa đoan, chỉ sợ là trước đó đã thiết kế ám toán Chấn Giang Bảo, sau đó đợi đến khi đêm đã về khuya lúc đó mới ung dung hạ thủ!

-Đúng vậy! Bằng không hắn vì sao phải phóng hỏa đốt thi thể? Chính là vì hủy diệt chứng cứ!

Mọi người cùng kêu lên phụ họa.

Bàn Phi Phượng cũng nói:

-Không sai! Ác tặc này rất gian trá xảo quyệt! Hắn đem ta dẫn dụ cách xa Chấn Giang Bảo, sau đó nhảy xuống sông, lại len lén lên bờ quay trở lại đi phóng hỏa, hủy thi diệt tích!

Sở Phong thật là còn oan hơn Thí Kính, mình vẫn bị vây ở dưới sông, còn suýt nữa bị ngộp thở chết, làm sao đi phóng hỏa được.

Hắn bất đắc dĩ nói :

-Phi Tướng Quân, ta vẫn luôn ở dưới sông, chưa hề ly khai, làm sao phân thân đi phóng hỏa? Cô tận lúc tảng sáng mới rời khỏi sông Tiền Đường, có đúng hay không?

Bàn Phi Phượng lại ngẩn ra:

-Hắn biết mình lúc nào rời đi, chẳng lẽ thực sự là vẫn ở dưới nước?

Có người cao giọng kêu lên:

-Phi Tướng Quân, đừng để hắn lừa! Hắn là sau khi phóng hỏa, lại lẻn trở về sông Tiền Đường, rồi theo dõi ngươi!

-Đúng! Nhất định là như vậy!

Lập tức có người phụ họa loại giả thuyết này. Xem ra muốn kết tội, sao lại sợ tìm không được từ ngữ!

Bàn Phi Phượng bỗng nhiên duỗi tay trái nói :

-Hạt châu này chính là của ngươi?

Chỉ thấy trong lòng bàn tay trong suốt khiết nhuận của nàng nâng một hạt châu đen thui, đen giống như vực sâu không đáy, chính là hạt châu Sở Phong làm rơi tại trên đường ở Hàng Châu.

Lập tức có người nhận ra, la lớn:

-Đúng là nó, hạt châu này là của hắn! Hôm đó tại trước Vọng Giang Lâu, khi hắn bị Giang Thiếu Bảo nhục đánh, hạt châu này từ trên người hắn rớt xuống, Trích Tiên Tử còn tự mình nhặt lên đưa cho hắn! Trích Tiên Tử có thể làm chứng!

Ngụy Đích không có lên tiếng, nàng cũng nhận ra hạt châu này chính là hạt châu màu đen hôm đó mình nhặt đưa lại cho Sở Phong.

Sở Phong nhìn hạt châu trên tay Bàn Phi Phượng, ngạc nhiên nói :

-Hạt châu này sao lại ở trên tay cô?

-Hừ! Đây là ta từ trong tay Giang lão bảo chủ lấy được, khi hắn tắt thở còn nắm chặt lấy hạt châu này. Ngươi còn có cái gì để nói?

Sở Phong ngẩn ra, thầm nghĩ:

"Trách không được sau cái đêm đó tại Chấn Giang Bảo liền không thấy hạt châu này nữa, còn tưởng rằng là khi nhảy vào sông Tiền Đường rơi mất rồi. Xem ra lúc đó khi mình kiểm tra Giang lão bảo chủ, Giang lão bảo chủ đột nhiên tập kích mình, kéo xuống một miếng áo trước ngực, vừa lúc bắt được hạt châu này vào tay, sau đó Phi Tướng Quân xuất hiện, lấy hạt châu này đi".

Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong trầm ngâm không nói, cho rằng hắn đuối lý, không lời nào để nói, lại hồi tưởng đến tình cảnh đêm đó, chính tai nghe Giang lão bảo chủ gọi hắn ác tặc, tận mắt thấy hắn một chưởng gϊếŧ chết Giang lão bảo chủ, lại quần áo bị rách, người đầy máu tươi, không còn hoài nghi gì nữa! Mắt phượng lóe lên sát khí, quát một tiếng, kim thương đâm thẳng ngực Sở Phong.