Chương 7

Sau khi tắt cuộc gọi, Thẩm Trác xoa xoa đôi mắt, mang dép lê vào rồi bắt đầu đi thay quần áo.

Tốc độ cực nhanh, làm cho Ngụy Ngộ nghẹn họng nhìn trối mắt.

Cậu ấy đột nhiên có chút ghen tị.

“Thì ra là đã có người kêu cậu dậy chứ gì! Hứ! Đúng là không biết xấu hổ!”

Thẩm Trác nghe vậy cũng lười trả lời, buồn chán mà xoa tung đầu tóc ngắn, tròng lên chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, nhàn nhạt ném một câu: “Hôm nay có bài kiểm tra trắc nghiệm ngắn, cậu không nhanh một chút hả?”

“WTF? Chuyện lúc nào vậy?”

Sáng hôm nay chỉ có hai tiết, thành tích bài kiểm tra trắc nghiệm sẽ tính vào điểm chuyên cần, bọn sinh viên sôi nổi nay cũng ngồi cặm cụi làm bài thi, phòng học to như vậy mà yên tĩnh lạ thường không một tiếng động.

Thẩm Trác viết chữ với tốc độ rất nhanh.

Nhưng chữ viết của cậu vẫn sắc bén, thập phần hoàn hảo.

Ngụy Ngộ một tay chống trán, làm bộ không có chuyện gì xảy ra nhưng thật ra là đang lén nhìn trộm về phía bài thi của anh. Vì đang kiểm tra, tên cận nhẹ như cậu thậm chí còn đeo theo mắt kính chỉ vì muốn nhìn được thêm ít chữ.

“Khụ khụ!”

Trợ giảng dùng sức ho khan một tiếng, sinh viên xung quanh đều theo anh mắt trợ giảng nhín về phía Ngụy Ngộ, cậu ấy còn chẳng thấy thẹn với lòng, mà còn quăng lại cho trợ giảng một ánh mắt hút hồn.

Trợ giảng năm nay là một nghiên cứu sinh mới lên, vóc dáng không cao, giống bộ dạng của một cô nàng nhỏ nhắn.

Mặt cô ấy tự nhiên đỏ gay.

Thẩm Trác đối với hành vi này của Ngụy Ngộ, chỉ đánh giá bốn chữ: Không biết xấu hổ.

Tan học, Ngụy Ngộ thở dài một hơi, lúc đem bài thi nộp cho trợ giảng còn cười hì hì hỏi: “Đàn chị, em muốn thêm Wechat của chị, có vấn đề gì không hiểu sẽ hỏi chị, được không vậy?”

Trợ giảng tránh cậu, ném xuống một câu “Không được” rồi cầm bài thi vội đi.

Thẩm Trác đem bút cất vào trong túi.

Ngụy Ngộ nhích lại hỏi: “Này, buổi chiều tan học đi đánh bóng không?”

Thẩm Trác nhìn cậu một cái: “Không được, hội sinh viên có cuộc họp rồi.”

“Tên tiểu tử cậu...”

Đang nói thì bỗng thấy “vườn hoa” Lâm Loan Loan đang đánh hông đi lại, yểu điệu lượn lờ, tươi mắt mỹ lệ. Cô ta là kiểu con gái chỉ cần đăng một tấm ảnh lên Douban liền có thể khiến cho nhiều người bàn tán về diện mạo thanh thuần của mình, điển hình cho kiểu người vừa gầy vừa trắng vừa đẹp.

Cô ta cầm một ly trà sữa, nhẹ giọng nói: “Thẩm Trác...”

Thẩm Trác không thèm để ý cô ta.

Cô ta thấy Thẩm Trác cũng rất thân thiện với các bạn nữ sinh, nhưng anh từ trước đến nay đối với cô ta đều là bộ dáng hờ hững như vậy.

“Hôm nay tớ có mua thêm một ly trà sữa, là để tặng cho cậu, trông cậu hình như chưa ăn bữa sáng ấy.”

“Không cần.” Thẩm Trác trực tiếp từ chối.

Ngụy Ngộ tức khắc có chút đau lòng, nhưng cậu ấy cũng biết tính của Thẩm Trác, không tính toán liền đứng trước đỡ lấy họng súng, cậu ấy cười cười, nói với Lâm Loan Loan: “Trà sữa cho tớ được không, tớ muốn uống, khát chết rồi.”

Lâm Loan Loan do dự một chút.

Phía sau có vài nữ sinh muốn đi qua, chen qua bên cạnh cô ta: “Xin phiền nhường đường một chút...”

Không ngờ Lâm Loan Loan hét lên một tiếng, bàn tay gầy yếu bỗng buông ra.

Sau đó, ly trà sữa trực tiếp rơi trên bàn, ép nhựa bị lủng, trà sữa màu nâu ùng ục chảy lênh láng khắp mặt bàn.

Di động của Thẩm Trác may mắn cũng được tắm trong trà sữa.

“...”

“...”

Toàn phòng lạnh ngắt như tờ.

Thẩm Trác không tỏ ra cảm xúc gì.

Lâm Loan Loan sợ mới mức hốc mắt ươn ướt: “Xin, xin lỗi...”

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì hoảng sợ, làm cho người nhìn ai cũng thương tiếc, nữ sinh như thế ai có thể trách được chứ.

Ngụy Ngộ căng da đầu nói: “Cầm điện thoại đi sửa nhanh nhanh đi!”

Lâm Loan Loan cắn môi, liền duỗi tay phải giữ chặt cánh tay anh: “Cái này, phí sửa là tớ sẽ trả, là lỗi của tớ...Thực xin lỗi, sinh hoạt phí tháng này tớ sẽ đền cho cậu...”

Thẩm Trác tránh đi, bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái.

“Nếu đã nghèo như vậy thì đừng có mà ném đồ lung tung.”

Bạn học xung quanh lại lần nữa hít hà một hơi.

Dù sao cũng đã biết Thẩm Trác không thích nữ sinh lớn hơn dây dưa với anh, lại không ngờ rằng anh có thể nói thẳng đả thương người như vậy, mọi người đều cảm thấy Lâm Loan Loan có chút đáng thương. Tất cả mọi người đều biết Lâm Loan Loan thích thầm Thẩm Trác, bất đắc dĩ đối phương một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.

Thẩm Trác quăng lại câu đó liền cầm lấy di động nhanh chóng rời đi.

Ngụy Ngộ không rãnh ngồi an ủi mỹ nhân, cũng vội vàng đuổi theo sau.

“Này, chờ tớ với!”

Hai người đang ở bên ngoài phòng học, hôm nay ánh mặt trời không chói lắm, nhẹ nhàng ấm áp.

Ngụy Ngộ nhìn chiếc di động tắt máy của anh, buồn bực hỏi: “Bình thường cậu chưa bao giờ để ý mấy câu nói nhỏ này cả, hôm nay sao vậy? Tâm tình không tốt à?”

Ngụy Ngộ sao biết được, trong lòng Thẩm Trác chỉ nghĩ về chuyện lịch sử Wechat có khi nào sẽ bị mất hết không.

Thẩm Trác mặt không cảm xúc lên tiếng: “Tớ đi sửa di động.”

“Sửa điện thoại xong thì đúng lúc hẹn cái người chị xinh đẹp kia luôn.”

Bước chân Thẩm Trác đột ngột dừng lại.

Hai người đứng bên bồn hoa, Ngụy Ngộ đầu đầy dấu chấm hỏi, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, lời tớ nói có chỗ nào không đúng sao?”

Thẩm Trác nghiêm túc hỏi:”Bây giờ mua điện thoại mới có phải đỡ tốn thời gian hơn không?”

“Đúng vậy, có thời gian thì mời cô ấy đến đây đi dạo, rồi ăn luôn một bữa cơm gì đó...”

“Nhưng mà điện thoại này của cậu sửa một chút là xong rồi mà.” Ngụy Ngộ nói.

Nghe vậy, Thẩm Trác trực tiếp đem điện thoại vứt xuống mặt đất. Rắc một tiếng, màn hình vỡ vụn, đến nổi không còn nhìn ra hình dáng. Anh nhặt lên lại, lúc này ngữ khí có chút sung sướиɠ: “Như này thì sao?”

Ngụy Ngộ nhìn anh từ tuyết sơn sông băng rồi bị tan chảy vì gió xuân quất vào mặt.

“...”

Con mẹ nó, con người này thật đáng sợ QAQ.

Khương Dao đang nghỉ ngơi giữa trưa.

Nhân viên ở công ty không nhiều lắm nên không có căn tin, mọi người đều là kêu cơm hộp tới để giải quyết bữa trưa. Cô tối hôm qua có cân, phát hiện mình lại béo thêm một kí, vì thế quyết định trưa nay ăn một phần cơm dinh dưỡng.

Vừa quay đầu lại, biên tập viên bên cạnh cũng kêu một phần giống cô.

Hai cô bé bên cạnh đều ăn lẩu cay, mùi hương quyến rũ mê người bay lởn vởn quanh phòng.

Đồng nghiệp thở dài: “Tôi mấy năm trước cũng hay như vậy lắm, giờ đỡ rồi, cũng ba mười tuổi rồi, thân thể không theo kịp năng lực, tùy tiện ăn một chút liền béo lên.”

Khương Dao cũng phụ họa thêm một câu: “Còn không phải sao.”

“Nhưng tâm trạng em hai ngày nay khá tốt nha.”

Khương Dao đang gặm bắp luộc, nghe cô ấy nói vậy thì kinh ngạc chỉ vào mình: “Em đấy à?”

“Đúng vậy đúng vậy, xung quanh tỏa ra ánh sáng thanh xuân chói lọi.”

Đồng nghiệp nháy nháy mắt: “Nói, có phải có chuyện gì đặc biệt không?”

“Làm gì có...”

Khương Dao ho khan một tiếng.

Wechat thông báo tin nhắn mới, Khương Dao ấn mở ra, là Thẩm Trác.

Anh hỏi: “Chị đang ăn cơm hả?”

Trong lòng Khương Dao có chút vui mừng. Cô thừa lúc đồng nghiệp không chú ý, nhanh chóng trả lời: “Ừm, đang ăn.”

Thẩm Trác: “Điện thoại của em hư rồi, đang dùng ké của bạn.”

Khương Dao: “Hả? Sao bị hư vậy?”

Thẩm Trác: “Không cẩn thận nên bị rơi vỡ.”

“Buổi chiều cùng em đi mua điện thoại mới, được không?”

Khương Dao chỉ suy nghĩ mất hai giây liền trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Hôm nay Ôn Đông Như tăng ca, cô trở về cũng không muốn nấu cơm, cơm hộp thì ăn cũng chán rồi, hôm nay có dịp đi ra ngoài ăn cũng không tệ, huống chi hai lần trước đều là Thẩm Trác trả tiền, Khương Dao có chút ngượng ngùng.

“Vậy chiều gặp nhau ở Thương Thành nha.”