- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến
- Chương 6
Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến
Chương 6
“Cho nên là cậu với tên nhóc con kia đi ăn? Xong rồi còn chấp nhận yêu thử? Chuyện yêu đương mà còn có thể đem ra thử vậy hả?”
Tại chung cư, giọng của Ôn Đông Như cơ hồ muốn lật đổ luôn tòa nhà.
Khương Dao ngồi trên sô pha rơi vào trầm tư.
Ôn Đông Như không thể tin nổi, hỏi: “Tên đó đẹp tới mức nào? Tớ còn loại nam nhân nào chưa gặp qua sao?”
Đúng lúc di động rung lên, là Thẩm Trác gửi tin nhắn đến: “Anh đang tập gym, phòng tập hôm nay có vẻ hơi ít người.”
Ôn Đông Như tựa lưng vào sô pha, khuyến khích: “Wow, tập gym hả? Gọi video để tớ xem với.”
“Như thế hình như không ổn lắm.”
“Cậu cứ nói phần cậu thôi, tớ cũng muốn chào hỏi cậu ta một tí, sẵn tiện giúp cậu xem xét cậu ta luôn.”
Khương Dao biết rõ tính khí của Ôn Đông Như, không làm theo ý cô ấy, chỉ sợ cô ấy sẽ dở luôn cái nhà này đi mất.
Cô đem ý định của mình nói với Thẩm Trác.
Ngoài dự đoán, Thẩm Trác lập tức đáp lại.
“Được thôi.”
Từ đó giờ cô chưa gặp người đàn ông nào ôn nhu như vậy, quả thật ngoan ngoãn phục tùng, yêu cầu gì cũng đều đồng ý.
Nhưng mà, bọn họ chỉ mới quen nhau, có lẽ đối phương sẽ mất dần kiên nhẫn theo thời gian, chuyện đó cũng bình thường thôi.
Thẩm Trác gọi video lại.
Mới vừa thêm Wechat, lịch sử trò chuyện còn trống trơn, đột nhiên xuất hiện video call làm cho Khương Dao có chút khẩn trương, với lại bọn họ còn vừa mới gặp mặt xong.
Ôn Đông Như tay dài liền với qua nhấn nút chấp nhận cuộc gọi: “Lề mề dữ vậy.”
“Này này chờ tí.”
Màn hình điện thoại bỗng xuất hiện một khuôn mặt. Tóc của anh thấm ướt, cái trán trơn bóng còn lấm tấm mồ hôi, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, rồi biến mất ngay dưới xương hàm gợi cảm.
Anh đang đeo tai nghe bluetooth đi đến một góc, sau lưng là hàng máy chạy bộ.
Thẩm Trác nhìn về phía Ôn Đông Như cười một chút, mi mắt cong cong.
“Xin chào, tôi là bạn trai của Khương Dao, đang trong thời gian thực tập.”
Giọng nói của anh vốn dĩ rất dễ nghe, bởi vì vừa mới vận động, nên giờ lại có chút khàn khàn, lúc nói đến mấy chữ bạn trai ngắn ngủi có chút tạm dừng, giống như là một cọng lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua tim Khương Dao, làm cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Cơn tức giận Ôn Đông Như lúc nãy liền lập tức tan thành một vườn hoa cúc.
“Trai đẹp, trai đẹp nha, cậu chắc chắn là người rất đáng tin cậy, chúng ta về sau có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm nha.”
Khương Dao: “?”
“Về sau Dao Dao của nhà ta liền nhờ cậu chiếu cố nhiều!”
Khương Dao: “???”
Gì thế này, này có phải là đang nói tốt không?
“Nếu rảnh rỗi thì đi hẹn hò với cô ấy đi, ngày thường cô ấy ở nhà rất cô đơn, hiu quạnh ô ô ô......”
Khương Dao vội tắt camera, che đi cái miệng nói bậy bạ của Ôn Đông Như, vờ cười cười: “Không có việc gì hết, vậy em cứ tiếp tục tập đi, nhớ về nhà sớm một chút!”
“Ừm.” Thẩm Trác lại cười: “Về nhà rồi em có thể gọi cho chị được không?”
Trong lòng Khương Dao thầm chửi tục một tiếng.
Yêu cầu lễ phép như này ai nỡ lòng nào mà chịu nổi?
Cô lập tức đồng ý, sau đó cúp máy, lấy tốc độ nhanh như chóp quay lại bóp mặt của Ôn Đông Như, vẻ mặt như sắp gϊếŧ người tới nơi.
“Làm phiền cậu lần sau có mà ăn nói lung tung kiểu đó nữa, cảm ơn!!!”
Ôn Đông Như chẳng cảm thấy chút đau đớn nào cả, nắm lấy tay Khương Dao vui sướиɠ ngất ngây nói: “Bề ngoài thật sự không tồi nha! Cậu có thấy không? Cánh tay cậu ta kìa, đường cong kia kìa, chậc chậc chậc...Cậu sau này thật sự may mắn lắm nha!”
Trên đầu Khương Dao nổi đầy vạch đen: “Cậu còn nói bậy, tớ sẽ xé miệng cậu ra đó.”
“Quỷ hẹp hòi.” Ôn Đông Như tách hai tay cô ra: “Tớ mà có bạn trai ngon như vậy, chắc ngày nào tớ cũng đem ra khoe khoang quá.”
“...Có còn là con nít nữa đâu.”
Khương Dao cất điện thoại, nói: “Yêu đương là yêu đương, sống thì vẫn sống, cái gì nên làm thì làm. Không lẽ chỉ bởi vì anh ấy mà phải thay đổi cuộc sống của mình ư? Đương nhiên là không rồi.”
Ôn Đông Như ôm bả vai cô, ngữ khí có vài phần mất mát nói: “Cậu thật là người phụ nữ vô tình vô nghĩa, lạnh lùng tàn khốc nha.”
Đáp lại cô là bộ mặt không màng thế sự của Khương Dao.
Bên kia.
Thẩm Trác đang tìm kiếm thông tin trên mạng.
Phụ nữ thích kiểu đàn ông trưởng thành trầm ổn, không phải mấy thiếu niên trẻ con ấu trĩ lại thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Trác tự nhủ thầm phải bình tĩnh bình tĩnh.
Nhưng anh không thể nào bình tĩnh nổi được.
Trong đầu anh bỗng hiện lên một dung nhan kiều diễm, cảm xúc không nhịn được lập tức hít sâu, mang tai nghe bluetooth lên, đến máy chạy bộ tiếp tục tập luyện.
Vào ban đêm.
Ngụy Ngộ băng bài trên vòng bạn bè.
[Hôm nay có hai việc làm tôi rất thắc mắc
1. Thẩm Trác ở phòng tập gần 3 tiếng đồng hồ.
2. Thẩm Trác chỉ trong tối hôm nay đã tắm tận 8 lần.
[Con mẹ nó, đúng là tên điên mà!]
Thời gian chớp mắt đã tới mấy ngày sau.
Thức dậy, mở mắt, còn có hai mươi phút nữa mới tới giờ học.
Ngụy Ngộ chuẩn bị ngã đầu ngủ tiếp, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, như cú trời giáng, cậu nháy mắt tỉnh táo lập tức.
“A a a sao cậu không kêu tớ dậy! Tên nhóc Thẩm Trác này! Con mẹ nó!”
Ngụy Ngộ vô cùng lo lắng vừa tròng áo hoodie màu đỏ lên vừa lao thẳng ra khỏi phòng ngủ, kinh ngạc phát hiện phòng ngủ của Thần Trác vẫn chưa mở cửa.
“Cậu ta còn chưa đi? Hay là kế vườn không nhà trống?” Cậu ấy tính toán đẩy cửa ra.
Tấm rèm cửa phòng ngủ còn đang kéo kín, che chắn hết ánh mặt trời ban ngày, trong phòng hoàn toàn tối tăm yên tĩnh.
Một người đang trong ổ chăn vùi đầu ngủ, đầu tóc hỗn độn, sườn mặt gối lên chiếc gối trắng, hai mặt nhắm nghiền, nghe được có tiếng động thì chỉ hơi nhíu nhíu mày, bực bội nói: “Đóng lại.”
Ngụy Ngô ngẩn người.
“Cậu định trốn tiết hôm nay hay gì?”
Thẩm Trác không mảy may đáp lại.
Ngụy Ngộ đoán rằng người nào đó hôm qua tập luyện cật lực như vậy, có thể thức dậy sớm mới là lạ, lát nữa chẳng lẽ lại lấy cớ tên này bị bệnh tận nửa tháng nên xin nghỉ.
Nhưng mà, Thẩm Trác thật sự tính nghỉ bữa hôm nay luôn sao?
Ngụy Ngộ do dự một chút rồi nói: “Hôm nay vẫn là tiết của thầy kia đấy, hôm trước cậu cũng bỏ tiết đó rồi.”
Thẩm Trác nhắm mắt, vẫn không phản hồi.
“Cậu nếu bởi vì chuyện yêu đương mà bỏ học, đứng trách tớ nói chuyện này với cha cậu nha!” Ngụy Ngộ sờ sờ mũi, lại bật cười khúc khích: “Nhưng mà, cậu lúc này có phải là người anh em mà tớ quen không đấy!”
Đang nói, chiếc di động cạnh gối bỗng vang ong ong lên, lúc lâu vẫn không ai bắt máy.
Thẩm Trác nằm trên giường bực bội sờ đến di động, ngón tay chạm vào màn hình một chút.
Sau đó.
Một giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng của nữ giới vang lên, ngữ khí rất là áy náy: “Xin lỗi nha, buổi sáng chị quên kêu em dậy, em không đến trễ chứ?”
Ngụy Ngộ bên cạnh trợn mắt há mồm chăm chú nhìn vào trong, Thẩm Trác đột nhiên bật người ngồi dậy, mở to mắt, chụp lấy điện thoại.
Giọng nói khàn khàn, lười biếng dễ nghe: “Không sao hết, em vừa rồi có chút bận nên mới không nhận điện thoại liền được.”
Khương Dao đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, lúc nãy có nhắn tin nhưng không thấy em trả lời, còn tưởng em đang ngủ chứ. Vậy chị tắt máy đây!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến
- Chương 6