Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối tượng xem mắt lần này là một chú “rùa biển” hồi hương ở độ tuổi ngoài ba mươi. Nghe nói anh ta đã từng làm việc trong một công ty trái phiếu tài chính ở phố Wall một thời gian, cả vòng tròn bạn bè và lý lịch cá nhân của anh ta đều cực kỳ cao cấp.

Nhìn vòng tròn bạn bè, họ đều đang chia sẻ về đầu tư, thị trường chứng khoán, v.v., Khương Dao xem qua thì có cái hiểu cái không, không xác định được.

Hai người trò chuyện vài câu, đối phương cư xử cũng bình thường.

Khương Dao đã lấy lại tinh thần và rất hài lòng với hành vi của mình rằng cô đã không đưa ra quyết định vội vàng.

Sắc đẹp không thể bắt kịp tri thức đâu.

A Di Đà Phật.

Hôm nay đã hết mưa rồi, một nửa bầu trời được bao phủ bởi một màu xanh sáng sủa, sạch sẽ và trong vắt, cơn mưa kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, Khương Dao có tâm trạng tốt và cũng có tâm trạng trang điểm thật đẹp.

Áo len cardigan, chân váy dài trơn tối màu và đôi giày cao gót màu vàng cam nhẹ nhàng, dịu dàng lay động lòng người.

Khương Dao nhìn vào gương, đeo chiếc khuyên tai thanh mảnh và hài lòng tự chụp cho mình một bức ảnh.

“Cậu định đi ra ngoài sao?”

“Ừm, tớ đi xem mắt.”

Ôn Đông Như đang nằm trên sô pha nhìn điện thoại di động, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Em trai đẹp trai yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên đâu?”

Khương Dao quay đầu lại nhoẻn miệng cười: “Đối chiếu với ý kiến của cậu thì tớ cảm thấy cậu nói không sai.”

“Đừng mà. Tớ chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, hẹn hò xem mắt chán lắm.”

“Cậu cho rằng tớ chỉ chơi đùa thôi sao.”

“Tớ còn tưởng rằng cậu không vội mà.”

“Thật ra tớ cũng không vội đâu.” Khương Dao vuốt thẳng nếp váy, giọng điệu rất bình tĩnh: “Nhưng bây giờ đột nhiên tớ phát hiện ra, hình như mình đã qua tuổi tùy tiện yêu đương rồi.”

***

Thẩm Trác đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, sau khi nằm trên ghế sô pha nhìn điện thoại hàng trăm lần, Khương Dao vẫn không trả lời anh.

Ngụy Ngộ nhân cơ hội này mà cười nhạo anh, cười to nói: “Tôi nói rồi, cậu đi đánh răng rửa mặt cũng mang theo điện thoại vào, là đang chờ ai sao?”

“Không phải việc của cậu.”

“Cậu có thể hỏi tôi, một bậc thầy về tình yêu để xin lời khuyên mà. Tôi nói cho cậu biết, vấn đề ở đây chính là chiếc xe đó. Cậu thể hiện ra mình nghèo đến mức không một xu dính túi, ngay cả một chiếc xe thay cho việc đi bộ cũng không có, người ta còn có thể coi trọng cậu sao...”

Lời còn chưa dứt, một cái gối vuông màu xám lập tức đập thẳng vào mặt Ngụy Ngộ, cậu ấy kêu lên một tiếng đau đớn.

“Tên nhóc nhà cậu, cái đồ không biết tốt xấu!”

Thẩm Trác cáu kỉnh xoa xoa mái tóc đen mượt của mình rối tung lên, giọng điệu không vui mà nói: “Tôi đến phòng tâp thể thao chạy bộ đây.”

“Vừa lúc, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.” Ngụy Vũ ôm gối ném lên sô pha: “Đi cùng tôi lấy chìa khóa xe đi, một mình tôi sợ không xoay xở được, chỉ cách trung tâm thành phố hai cây số thôi, rất gần luôn.”

Vào cuối tuần, đường phố nhộn nhịp, phần lớn là sinh viên trẻ và nhân viên văn phòng ra vào, dáng người mảnh khảnh và duyên dáng của Khương Dao đã thu hút rất nhiều sự chú ý trên đường đi.

Đối tượng xem mắt tên Trần Phàn đã gửi tin nhắn: “Tôi sẽ đợi cô ở quán cà phê Monica, biển số xe: xxxx”

Vừa lúc Khương Dao đi tới trước cửa quán cà phê, cô đứng sững lại, ánh mắt của cô tìm được một chiếc ô tô cá nhân màu bạc.

Cô thực sự không muốn đi nhờ xe của anh ta, nhưng anh ta là một quý ông, vì vậy cô không thể từ chối.

Khương Dao đứng trước cửa kính xe chào hỏi, người đàn ông ngồi ở ghế lái đang chán nản nghe giảng, khi quay đầu lại nhìn thấy Khương Dao thì hai mắt sáng lên.

“Cô ở ngoài còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa.”

“Cảm ơn.”

Khương Dao vốn định ngồi ở ghế sau nhưng anh ta lại trực tiếp mở cửa phụ lái: “Ngồi ở chỗ này đi, dễ nói chuyện hơn.”

Cô khẽ nhíu mày, nghe theo lời anh ta ngồi vào chỗ rồi thắt dây an toàn.

Khương Dao ngồi ở vị trí phụ lái, từng động tác của cô đều rất nữ tính, lớp trang điểm tinh xảo, xinh đẹp đến mức không có bất kỳ lực công kích nào.

Trần Phàn đang lái xe cùng dần bị phân tâm bởi nét quyết rũ của cô, anh ta vừa tranht hủ nói thêm vài câu vừa không ngừng liếc nhìn cô từ khóe mắt.

Chỉ là nói chuyện để lấy lòng người đẹp, anh ta không thể không khoe khoang nhiều hơn một chút, nói về việc ở nước ngoài tốt như thế nào, công việc của anh ta ra sao và những người xung quanh anh ta như thế nào.

Trong lòng Khương Dao không ngừng trừ điểm anh ta, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Nhà hàng này vào buổi trưa có rất nhiều người, bãi đậu xe cũng rất đông, trong khi tìm chỗ đậu xe, Trần Phàn đã nói chuyện với Khương Dao về những ngày huy hoàng của anh ta.

Anh ta đang nói thì có một chiếc ô tô cá nhân màu đen lao về phía xe anh ta, vừa lúc chắn giữa hai hàng đường đậu xe, hai chiếc xe đồng thời dừng lại.

Trần Phàn cau mày, bấm còi tin tin.

Phía đối diện vẫn đứng yên.

Đầu bên kia, Ngụy Ngộ cũng rất bực bội: “Anh trai đối diện không có mắt hay sao vậy? Lùi hai bước là có thể ra ngoài rồi. Dựa vào cái gì mà lại muốn tôi nhường đường chứ?”

Thẩm Trác ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn điện thoại cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy thì cậu đừng nhúc nhích.”

“Không đi thì không đi, anh ta dám khi dễ tôi... Ô, có một người đẹp đi xuống kìa.”

Thẩm Trác vẫn không ngẩng đầu: “Thì sao?”

“Này, cô ấy tới đây, cô ấy tới đây kìa!”

Khương Dao cũng không hiểu tại sao lại đến lượt cô phải xuống xe nói lý lẽ với đối phương.

Một tay Trần Phàn giữ vô lăng, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy biển số xe của đối phương thì ánh mắt lại tinh tế dừng lại một chút.

Biển số xe này không hề rẻ.

Không thể đi xuống được, làm ra vẻ mặt khó xử trước mặt Khương Dao cũng không được.

Trần Phàn rất tự nhiên mà nói một câu: “Cô đi xuống nói vài câu hỗ trợ tôi đi, tôi ở đây chờ cô.”

Khương Dao sửng sốt: “Tôi?”

“Tôi sợ tôi nói vài lời rồi xảy ra xô xát mất.” Trần Phàn hắng giọng: “Tôi đã luyện tập Sanda* được vài năm rồi.”

*Sanda (còn gọi là tán thủ) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

Khương Dao: “...”

Cô chưa từng thấy lý do nào vô nghĩa như vậy.

Khương Dao nhất thời không muốn ăn uống gì nữa, cô cũng không định quay lại sau khi xuống xe. Cô lười lãng phí thời gian với loại thiểu năng trí tuệ này, tự mình đi ăn buffet còn hơn.

Khương Dao mang giày cao gót đi tới trước chiếc xe này, gõ vào cửa sổ xe vài cái: “Thật ngại quá, xin hỏi...”

Cửa sổ xe được mở ra, một khuôn mặt tuấn tú tươi cười xuất hiện: “Xin chào, cô muốn tôi lùi lại hai bước đúng không?”

Khương Dao nở một nụ cười tao nhã và dè dặt: “Không, tôi muốn hỏi là nếu anh có nhiều thời gian hơn thì anh có thể chặn anh ta ở đây một lúc nữa được không?”

Ngụy Ngộ bị lời nói của cô làm cho giật mình, sau đó bật cười, vỗ đùi mừng rỡ.

“Yêu cầu này của cô là lần đầu tiên tôi mới nghe thấy đó.”

Thẩm Trác, người đang ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt sáng ngời động lòng người dưới ánh mặt trời.

“...”

Ngay khi Ngụy Ngộ đang định hỏi thông tin liên lạc thì cửa sau bị đẩy ra và Thẩm Trác đã xuống xe.

Anh thầm kêu gào trong lòng.

Thẩm Trác ghét sự trì hoãn của người khác, càng ghét hai người bọn họ buôn chuyện như vậy.

Anh có nên tỏ ra tức giận không?

Sau đó.

Ngụy Ngộ nhìn Thẩm Trác, chàng trai thường hay phớt lờ người khác giới lại đang mỉm cười với người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú ấm áp như gió xuân, hàm răng trắng như tuyết tỏa sáng rực rỡ, nó gây sốc đến nỗi có thể làm lóa mắt họ.

Ngụy Ngộ: “Σ(⊙▽⊙”

Khương Dao: “O.O”

Khương Dao sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây?”

Hôm nay Thẩm Trác mặc áo hoodie trắng và quần ống rộng, tóc đen da trắng, tươm tất sạch sẽ nên trong bộ quần áo bình thường như vậy trông anh vẫn đẹp đến chói mắt.

Thẩm Trác: “Tôi có chút việc, đi lấy xe cùng với bạn, còn chị...”

Khương Dao cũng xấu hổ.

Cô nín thở một lúc rồi mới nói: “Đi xem mắt.”

Thẩm Trác im lặng.

Khương Dao nghĩ rằng anh sẽ mắng cô, hoặc quay người bỏ đi cũng là chuyện bình thường, không ai có thể chấp nhận được việc người hôm qua mình vừa tỏ tình mà hôm nay lại ở bên người đàn ông khác.

Cô đã sẵn sàng cho bất kỳ phản hồi nào từ đối phương.

Chỉ là Thẩm Trác luôn phản ứng ngoài dự kiến của cô.

Anh hỏi: “Chị có thích không?”

Khương Dao: “Hả?”

“Chị có thích người đàn ông kia không?” Giọng điệu của Thẩm Trác rất nghiêm túc.

“Đương nhiên là không.” Khương Dao lắc đầu giải thích: “Tôi đang định bỏ của chạy lấy người đây.”

“Vậy thì đi theo tôi cũng không sao đúng không?”

Khương Dao: “???”

Có vẻ như có điều gì đó không ổn nhưng cô cũng không thể biết chỗ nào không ổn...

Đến khi cô định thần lại thì cổ tay cô đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, cô nhấc chân theo đối phương rời khỏi nơi này với một sức mạnh không thể cưỡng lại.

Trong nháy mắt, cả hai chiếc xe đều chậm rãi lùi lại.

Một chút Khương Dao cũng không phản ứng lại, tự nhiên rời đi theo anh.

Ngụy Ngộ cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người rời đi, chỉ có thể thở dài một hơi, coi như mình là cái phông nền.

Một tay giữ vô lăng, cậu ấy thu tầm mắt lại, nhìn thấy người đàn ông ưu tú ở chiếc xe đối diện thò đầu ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ngốc nghếch, đại khái là anh ta cũng không ngờ tới diễn biến của sự việc.

Ngụy Ngộ vui vẻ trở lại.

Cậu ấy hồi tưởng lại phong thái vừa rồi của Khương Dao, thầm nghĩ rằng vẫn là có lý do khiến tên nhóc Thẩm Trác đó bị quỷ ám nhiều năm.

Cậu ấy thực sự có chút ghen tị.

Sau đó, Ngụy Ngộ bất ngờ nhận được tin nhắn từ Thẩm Trác, giọng điệu lạnh như băng, hoàn toàn khác với hình ảnh khi anh đối mặt với Khương Dao.

“Nếu không thể ngăn cản tên khốn đó thì cậu sẽ là cháu trai của tôi.”

Ngụy Ngộ lập tức có tinh thần trở lại.

Đương nhiên là không thành vấn đề.

Cậu ấy giỏi chặn người mà!

...

Gió lạnh làm làn váy của Khương Dao lay động. Cổ tay cô bị siết chặt, nhiệt độ da thịt chạm vào nóng như thiêu đốt, gần như đốt cháy trái tim đang run rẩy của cô.

Cô đi theo sau Thẩm Trác.

Nhìn từ góc độ này có thể thấy tay chân anh mảnh khảnh, nội tiết tố bùng nổ, tỷ lệ cơ thể vô cùng đẹp, xem ra anh cao ít nhất cũng phải một mét tám, cô cảm thấy khá an toàn.

Bộ quần áo bông rộng thùng thình bị gió thổi ngược, mơ hồ lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của anh.

Trên đỉnh tai của anh còn có một nốt ruồi nhỏ xinh, không hiểu sao cô lại cảm thấy... có chút gợi cảm.

Khương Dao giật mình.

Là vì….

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Thẩm Trác bước đi chậm lại một chút, nghiêng mặt: “Chị còn chưa ăn gì mà.”

Vậy thì đi ăn thôi.

Nếu muốn nói gì thì đợi đến lúc cơm nước xong rồi hẵng nói.

Nghĩ tới đây, Khương Dao không nói được lời nào, hai má hơi nóng lên.

Khi nào thì anh mới buông tay ra đây?

Tác giả có lời muốn nói: Vào một ngày nào đó của sau này, Khương Dao nhớ tới chuyện này thì bỗng nhiên hỏi: Nếu như lúc đó em nói em yêu anh ta thì sao?

Thẩm Trác mỉm cười: Anh đã học Sanda nhiều năm rồi.

Khương Dao: ?
« Chương TrướcChương Tiếp »