Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngoài miệng Ôn Đông Như toàn là ghét bỏ, nhưng tay lại cố gắng lục tìm vài món đồ từ trong túi du lịch ra, cuối cùng cũng lấy ra được một hộp thuốc dán.

“Đây, đây là thuốc mà đồng nghiệp giới thiệu cho tớ, là thuốc chuyên trị vết thương do bị phỏng. Tay của cậu đẹp như vậy, nếu để lại sẹo thì rất đáng tiếc.”

Khương Dao giật mình: “Ôn Đông Như……”

“Đừng, đừng dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn tớ, lão nương chịu không nổi.”

Ôn Đông Như lớn giọng tỏ vẻ “ghét bỏ” cô, nhưng tay lại đem thuốc dán nhét vào trong tay cô, còn cẩn thận dặn dò cách dùng của thuốc dán cho cô.

Khương Dao nhấp môi mỉm cười.

“Cảm ơn cậu.”

“Khách khí cái gì, không có cậu tung tăng nhảy nhót, tớ còn có chút không quen đây.”

Ôn Đông Như lại bắt đầu nói về chuyện công việc. Có thể nghe ra là cô ấy ở chung với đồng nghiệp cũng không tồi, chuyến công tác lần này cũng rất thuận lợi.

“Trước kia tớ rất mâu thuẫn với việc đi công tác, cảm thấy đi xa rất mệt nhọc, không nghĩ tới vậy mà cũng có thể kết giao với một số người rất có ý tứ. Công ty chi nhánh với tổng công ty đúng là không giống nhau nha.”

“Vậy là tốt rồi.”

Khương Dao nghe vậy, cười đến cong cong mắt mà nói: “Hình như đã rất lâu rồi tớ mới có thể nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy.”

“Đúng vậy.”

“Giống như…. trong khoảng thời gian này rốt cuộc tớ cũng không còn nhớ đến anh ta bữa.”

“Chuyện cũ kết thúc mới có thể có chuyện mới bắt đầu, nói sao đi nữa đây cũng là chuyện tốt.”

“Cậu nói đúng.”

Ôn Đông Như lại khôi phục tinh thần, bỡn cợt mà chớp chớp mắt: “Vậy còn cậu thì sao? Hai người các cậu trong lúc tớ không có ở nhà có tiến triển thêm bước nào hay không? Chị em tốt, đừng nói với tớ đến hiện giờ hai người vẫn chưa từng hưởng qua tư vị của việc sinh mệnh hài hòa nha.”

“Lại nói bậy.” Khương Dao “thưởng” cho cô ấy một cái bạt tai lên vai: “Chỉ là chăm sóc tớ bình thường mà thôi.”

“Như vậy sao…”

Ôn Đông Như quái thanh quái khí kéo dài cường điệu nói một câu.

“Hai mươi tuổi đúng là đang trong thời kỳ huyết khí phương cương nha, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu. Cậu không quan tâm, coi chừng ép người ta bị nghẹn hỏng đấy!”

Trong nháy mắt Khương Dao liền hồi tưởng đến việc gì đó, ngay lập tức cô liền đỏ mặt, vội vàng phản bác: “Phương diện này cũng đâu phải quan trọng như vậy đâu.”

“Đây là do cậu không hiểu đàn ông rồi. Đối với đàn ông mà nói, đây mới là mục đích quan trọng nhất.”

“Nói như cậu hiểu đàn ông lắm vậy!”

Hai người cười cười nói nói suốt cả tối hôm đó.

……

Cùng thời khắc đó.

Thẩm Trác một lần nữa trở lại ký túc xá dành cho sinh viên.

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, trong đầu anh hiện lên từng đạo hình ảnh.

Trắng nõn, ửng đỏ mê người……

Trong phòng ngủ yên tĩnh, trong giây lát anh liền mở to mắt, bên tai nhiễm một mặt ửng đỏ.

Vì thế, Ngụy Ngộ đang thức đêm chơi game ở phòng ngủ cách vách lại nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Cậu ấy lại buồn bực gãi gãi đầu.

Hơn nửa đêm mà lại phát bệnh thần kinh gì nữa không biết!

.....

Trong thời gian bị phỏng phải dưỡng thương ít nhất nửa tháng mới có thể khỏi hẳn hoàn toàn. Trong lúc này Khương Dao cũng đã hoàn toàn học xong cách dùng một bàn tay làm mọi công việc, thời điểm Tiểu Thái mang theo tài liệu vào cửa nhìn thấy cô đang dùng một tay gõ bàn phím, thần sắc cô ấy liền cứng lại.

“Chị Khương, chị thật lợi hại.”

“A? Làm sao vậy?” Cô một bên bận rộn một bên liếc liếc mắt nhìn người tới: “Là Tiểu Thái sao, CÔ đem tài liệu đặt lên bàn làm việc của tôi là được rồi, một lát nữa tôi sẽ xem sau."

Mới vừa khôi phục sau tai nạn không lâu, Khương Dao liền trở lại dáng vẻ điên cuồng làm việc như thường ngày.

Tiểu Thái nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vừa là cao hứng, nhưng cũng vừa cảm thấy có chút khổ sở.

Chỉ còn có nửa tháng thời gian, nhiệm kỳ thực tập của cô ấy liền kết thúc. Ban biên tập tạm thời không thiếu tay mới, bên phía Tiểu Thái bên cũng đang muốn vội vàng chuẩn bị lễ tốt nghiệp.

Các cô đại khái sẽ có một đoạn thời gian rất dài sẽ không gặp mặt nhau.

Tiểu Thái muốn nói lại thôi: “Chị Khương......”

“Hả? Có việc gì thì cô cứ nói đi.”

Khương Dao nhận thấy được sự khác thường của cô ấy, buông công việc trên tay xuống, biểu tình nghiêm túc lại dịu dàng nhìn về phía cô ấy.

“...... Không có gì.” Tiểu Thái gãi gãi đầu: “Là như thế này, không phải kỳ thực tập của em cũng sắp kết thúc rồi sao, nhưng hiện tại là cuối tháng, là thời gian mà chúng ta bận nhất, em cũng không muốn quấy rầy mọi người, cho nên cuối tuần này mọi người có muốn tổ chức liên hoan hay không, em mời khách."

"A."

Khương Dao hoảng thần, lúc này mới phản ứng lại được vì sao Tiểu Thái lại có biểu tình như vậy. Tay cô nắm lại làm một, gật gật đầu mỉm cười: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi. Nghe nói trong khoảng thời gian này cô cùng với Lão Vương cùng nhau xử lý mọi việc, trong khoảng thời gian qua cô đã vất vả rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »