Chương 9

Vừa đỗ xe thì tiếng trống bắt đầu vang lên. Vội vàng chạy vào lớp học mồ hôi nhễ nhại như vừa đi đánh trận về.

- Ôi, nóng chết đi được. - Yến Nhi vừa nằm trên bàn vừa thở. Thấy Đình Dương cầm sách quạt cô ngồi lại gần hứng gió. Nhìn cái quạt trần yếu ớt vo ve khiến cô phát bực. Quay sang Đình Dương giận cá chém thớt.

- Quạt mạnh nữa lên, sao yếu xìu vậy?

- Tự quạt đi. - Đình Dương nói vậy nhưng vẫn đưa sách lại gần Yến Nhi, quạt mạnh hơn. Miệng lẩm bẩm: "Kiếp trước có lẽ ăn ở không tốt nên mắc nợ con nhỏ này."

Giờ ra chơi.

Ly Ly lôi hết chiến tích thu được đặt trên bàn chia cho cả lớp. Mọi người đều vui vẻ vừa ăn vừa nói cười. Duy nhất chỉ có Yến Nhi là không đoái hoài gì đến thiên hạ thái bình hay loạn lạc vẫn cặm cụi ngồi ăn. Nhưng rất nhanh để ý thấy mục tiêu của mình sắp bị Vương Quân cướp cô đưa tay ra giành quả ổi to nhất.

- Êiii, chơi gì kì vậy, ăn nhiều cũng đâu lớn hơn được. Tốn cơm gạo.

- Ơ hay! Cậu nuôi tôi được bữa nào mà bày tiếc rẻ tốn cơm gạo.

Yến Nhi đi đằng trước, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Những cơn gió dịu dàng khẽ thổi làn tóc bay nhẹ nhàng. Ai nhìn vào cũng có cảm giác thật yêu đời.

Hôm nay là buổi đầu tiên học thêm Toán nên mọi người tùy ý chọn chỗ ngồi. Lớp học ở trên tầng ba tách biệt với các phòng trong nhà. Bên ngoài có một ban công trồng rất nhiều loại hoa. Cảm giác như đang đứng giữa một vườn hoa mini. Yến Nhi không khỏi thích thú chạy qua xem.

Phòng học không rộng lắm đủ kê hai dãy bàn mỗi dãy ba bàn mỗi bàn ngồi được ba người. Tụi nó đến gần sát giờ nên mọi người đã ngồi gần như là đầy đủ rồi. Ly Ly, Hạ Thu, Thanh Lan nhanh chân xí chỗ bàn hai trước. Lúc cô chạy vào liền cảm thấy uất ức.

- Êiii.. tụi mày chơi xấu nha. Vậy tao ngồi đâu?

- Cho chừa cái tội ham chơi. - Hạ Thu đánh mắt xuống bàn dưới Đình Dương và Nhật Minh đang ngồi còn một chỗ trống.

"Đùa tại sao đi đâu cũng bị cái tên kia ám vậy. Nếu không ngồi đây thì chỉ còn nước sang bên kia ngồi với hai con nhỏ Bảo Yến, Cẩm Uyên mà thôi. Hừ. Cuộc đời thật lắm éo le, thà ngồi với tên kia còn hơn ngồi với hai con nhỏ đó." - Yến Nhi ủ rũ bước đến bàn dưới.

- Ngồi xê ra. - Cô đẩy tay Đình Dương, giọng nói thể hiện rõ tôi bị ép buộc.

- Tôi không thích ngồi trong, cậu vào trong đi.

Thế là cô đành bất lực ngồi giữa Đình Dương và Nhật Minh.

Trước đó năm phút.

- Mình ngồi đây được không? - Bảo Yến chỉ tay vào chỗ giữa Nhật Minh và Đình Dương giọng rất nhẹ nhàng, trong trẻo.

Không thấy ai nói gì Bảo Yến định đặt sách lên bàn thì một giọng nói mang thanh âm của quỷ vang lên không khách khí:

- Đã có người. - Đình Dương ném cái nhìn không mấy thân thiện về phía Bảo Yến.

Cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên con nhỏ kia vào lớp, do ngồi chéo chỗ nên cậu có thể nhìn rõ chính cô gái này đã gạt chân Yến Nhi. Cậu không khỏi ghê tởm trước bộ dạng vờ ngây thơ như bây giờ của Bảo Yến.

Bảo Yến sững sờ. Đôi mắt to ẩn chứa sự đáng thương hỏi Nhật Minh:

- Chỗ này đã có người ngồi sao Nhật Minh?

Nhật Minh ậm ừ không nói chỉ cười ám chỉ đúng rồi. Mặc dù đúng cái gì thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.

Bảo Yến nở nụ cười thất vọng về chỗ cũ ngồi bên cạnh Cẩm Uyên.

Hiện giờ nhìn thấy Yến Nhi ngồi giữa Đình Dương và Nhật Minh. Bàn tay của Bảo Yến nắm chặt mép vở như sắp vò nát đến nơi. Sâu trong đôi mắt to tròn kia đầy sự ganh ghét, đố kỵ.

Vậy mà có người sống trong nhung lụa, có phúc mà không biết hưởng thụ, úp mặt xuống mặt bàn khóc khan: "Đã đen đủi thì chạy đi đâu cũng không hết. Nhưng ít nhất ngồi cạnh Nhật Minh cũng có thể sưởi ấm trái tim vừa bị tên đáng ghét kia đóng băng."