Chương 7

Sáu giờ mười lăm phút.

- Con nhỏ Yến Nhi đó sao giờ này vẫn chưa thấy mặt. Không phải ngủ quên rồi đấy chứ? - Đình Dương nhìn về phía cổng trường khẽ thở hắt. Cậu lại quay ra nhìn cửa lớp vẫn im lìm đành thong thả ra ghế đá cạnh hồ ngồi đợi.

"Do mình đến sớm quá rồi."

Sáng sớm nay bầu trời trong xanh, cảm giác thật dễ chịu. Những giọt sương vẫn còn đọng trên lá lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng. Yến Nhi vừa đạp xe vừa ngân nga hát. Gió thổi nhẹ, khẽ đung đưa làn tóc đen tuyền bay theo gió. Gần đến trường bỗng nhận ra bóng dáng ai đó đi bộ. Những tia nắng tinh nghịch rơi trên vai của người đó khiến cậu càng thêm tỏa sáng. Yến Nhi vẫy tay gọi.

- Nhật Minh. Nhà cậu gần đây sao?

- Ừ, cũng ngay đây thôi. Sao nay cậu đi sớm vậy? - Nhật Minh thoáng ngạc nhiên, trừ lần mưa hôm đó cậu chưa bao giờ thấy Yến Nhi đi sớm nếu không nói là ngàn lần xém muộn học.

- Bữa nay bàn tôi trực nhật nên đến sớm chút, nếu đến trễ chắc không sống yên ổn với tên hắc ám Đình Dương. - Nghĩ đến Đình Dương cô vừa thấy ớn lạnh vừa thấy đáng ghét. Hàng lông mày khẽ nhíu lại.

- Thì ra là vậy!

- Cậu lên xe đi. Tôi đèo, hihi.

Quét lớp xong Yến Nhi vận dụng tối đa chiều cao khiêm tốn của mình nhảy lên xóa bảng. Nhưng trớ trêu thay có cố thế nào cũng không với tới phía trên của bảng. Sau một hồi nhảy lên nhảy xuống khá mệt cô quyết không chịu thua kéo cái ghế của giáo viên leo lên. Vừa đứng lên được, chiếc ghế chóng chánh đổ xuống sàn.

*Bịch*

Yến Nhi nhắm tịt mắt lại. Nhưng lạ nỗi cô không cảm nhận thấy đau. Cô hé mắt ra, chình ình trước mắt là khuôn mặt đen như đít nồi của Đình Dương. Hai người đang trong tư thế kẻ trên người dưới. Nhịp tim đập dồn dập từng nhịp khiến khuôn mặt cô dần dần nóng lên.

Đột nhiên sinh vật bên dưới mở miệng, thanh âm trầm vang lên:

- Đứng dậy! Gãy lưng tôi rồi, nhìn mỏng manh mà nặng muốn chết.

Lúc này mới ý thức được vấn đề, cô bật dậy theo phản xạ.

*Cốpppppppp*

Lúc Yến Nhi đứng lên Đình Dương thấy rõ mép bàn chìa ra nhưng không kịp kéo cô lại.

- Hức.. hức.. - Yến Nhi ấm ức khóc, không phải vì muốn khóc mà đau quá nên tuyến lệ tự chảy.

Đình Dương bật dậy đỡ cô:

- Lần sau nếu không với tới thì gọi tôi. Đừng có cố.

Đình Dương im lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn đang rơi lệ khẽ xoa đầu.

- Bớt đau chưa?

- Bớt đau cái đầu cậu ấy.. hức.. hức.. Cậu thử xem. - Cô nâng đôi mắt đẫm nước chu miệng lên bất mãn.

Đình Dương bước ra khỏi lớp đi về phía phòng y tế. Một lúc sau quay lại trên tay cầm lọ dầu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Yến Nhi.

- Quay đầu qua đây coi xem có bị ngốc đi không.

- Có cậu bị ngốc đi ấy.

Đình Dương vạch tóc cô ra quả nhiên u một cục to như quả trứng. Lấy ít dầu xoa lên.

- Đau.. cậu không thể nào nhẹ nhàng hơn với con gái được à? - Yến Nhi phồng má lườm.

- Có giỏi tự làm lấy đi.

Yến Nhi bĩu môi khinh bỉ che dấu đi sự ngại ngùng. Thoáng nở nụ cười.

Đình Dương nhìn Yến Nhi đang cười ngây ngốc liền quay đi chỗ khác né tránh ánh nhìn: "Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo như vậy."