Đến tầm trưa thì đại khái đã gần như hoàn thành. Ba mẹ của Ly Ly đóng tạm quán ăn, chiều mở lại nhưng chủ yếu là bán buổi sáng. Buổi chiều và tối ít khách đến ăn nên cũng rảnh hơn. Yến Nhi đang mải tô nốt màu thì mùi đồ ăn bay đến không thể cưỡng lại được. Ném luôn cây màu đang cầm trên tay cho Vương Quân.
- Tô nốt đi tôi có việc rồi. - Yến Nhi cắp mông chạy biến xuống nhà ăn.
- Con nhỏ đó thấy đồ ăn còn chạy nhanh hơn cả chó nữa. - Hạ Thu lừ mắt theo bóng Yến Nhi rồi cặm cụi nghĩ nốt đoạn văn cuối.
Dưới nhà bếp bác Lan đã làm khá nhiều món rồi. Yến Nhi chạy lại xuýt xoa.
- Bác khéo tay quá đi, nhìn thôi đã biết là rất ngon rồi. Bác cần con giúp gì không ạ? - Yến Nhi nói nhưng mắt cứ dán vào đĩa vịt quay kia nuốt nước bọt ừng ực. Trời ơi hấp dẫn quá đi!
- Cái con bé này, bác thấy con như bị bỏ đói năm bốn mươi lăm vậy, lên lầu gọi mấy bạn xuống ăn cơm hộ bác. - Bác Lan quạt tay kêu Yến Nhi đi chứ không một lúc nữa vịt không bay thì cũng bị cô nhìn cho mòn đi mất.
Yến Nhi nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc chạy lên gọi đồng đội. Đứng trước cửa, một tay cô chắp sau lưng một tay đưa qua mọi người rồi giả bộ vuốt râu.
- E hèm.. hỡi các con dân của trẫm. Đã đến giờ hoàng đạo trẫm ban ân cho các con dừng công việc lại xuống ngự thiện với trẫm. Khâm.. thử.. - Vừa dứt câu, không ai ý kiến gì nhìn Yến Nhi bằng ánh mắt gϊếŧ người, đồng loạt ném bút vẽ và bút viết về con nhỏ đang xàm xí.
- Ây ây.. hỗn xược.. ta đem ra chém đầu bây giờ. - Yến Nhi chuồn thẳng xuống nhà.
Mọi người đã ngồi vào mâm đầy đủ. Lần lượt mời hai bác ăn cơm duy chỉ có Yến Nhi bày trò.
- Con mời hai bác ăn cơm, he, các chư vị huynh đệ ăn tự nhiên cứ xem đây là nhà của mình.
"Ủa vậy cái nhà này là của ai?" - Cả bọn nghĩ thầm.
- Con bé này thật là. - Ba Ly Ly bật cười. Ba Ly Ly nhìn nghiêm nghị, ít nói. Nếu không tiếp xúc sẽ nghĩ bác rất khó tính, thật ra hiền như bụt.
Yến Nhi đang mơ mộng trên trời thì Vương Quân đưa cô về thực tại. Miệng cứng đờ:
- Ha.. ha.. dĩ nhiên là vẫn sống tốt rồi.
Thực tế.
Ngay hôm nhận được cây xương rồng của Vương Quân, Yến Nhi cũng hào hứng chăm sóc cây lắm. Nhưng không hiểu cô nghĩ gì lại để ở bên cạnh chân giường. Chăm chỉ tưới nước mỗi ngày, rồi đến một hôm cây xương rồng không còn màu xanh nguyên thủy của nó nữa mà chuyển sang màu vàng chanh. Đưa tay ra sờ thử: "Ôi sao lại mềm nhũn thế này". Lúc đó mới phát hiện ra một điều là cây xương rồng đã thối. Trên đây là câu chuyện về cây xương rồng đáng thương của cô chủ Yến Nhi.
Quay lại hiện tại.
Nhìn bộ dạng như đi ăn cắp bị phát hiện của Yến Nhi. Cả bọn ngầm đoán được số phận của cây xương rồng đó ra sao. Vương Quân ôm cây rầu rĩ.
- Cậu nói mau, cậu đã làm gì cây xương rồng của tôi rồi.
Yến Nhi có tật giật mình núp sau Đình Dương, chỉ ngó cái đầu ra giải thích: - Tôi đã rất có trách nhiệm với cây xương rồng đó. Tưới nước cho nó mỗi ngày, ngày.. ngày.. ba lần.
- NGÀY BA LẦN. - Vương Quân hét lên.
Yến Nhi gật đầu bồi thêm: - Một tuần sau cây chuyển từ màu xanh lá sang màu vàng chanh.
Đến đây thì ba nhỏ kia hàm sắp rớt xuống đất luôn rồi.
- Cậu để nó ở đâu. - Nhật Minh gần như hiểu được lý do.
- Hì, tôi để bên cạnh chân giường. - Yến Nhi thật thà đáp lại.
Lần này Vương Quân muốn nhảy xuống ao tự vẫn cho rồi. Vì biết tính cô bất cẩn nên đã lựa loại cây dễ trồng nhất. Vậy mà cuối cùng cũng bị chết thối. Bình thường Yến Nhi học hành cũng đứng top năm trong lớp mà sao lại thành ra ngốc nghếch thế này.
- Để chân giường lấy đâu ra ánh sáng cơ chứ. Sao cậu ngốc thế hả? - Vương Quân xả một trận làm cô ấm ức.
Yến Nhi kéo vạt áo sau lưng Đình Dương che đi khuôn mặt đã ngấn nước. Sắp khóc đến nơi rồi nhưng cố kìm không cho nước mắt chảy. Không thì quê chết. Đình Dương cảm nhận được người Yến Nhi run lên vội lừ mắt với Vương Quân. Vương Quân cũng biết mình lỡ lời nên đến gần giật nhẹ tay áo cô.
- Tôi xin lỗi! Thật ra cũng do cậu quá chăm sóc mà tưới nước quá nhiều. Kiến thức cuộc sống là con số O nên mới để cây cạnh chân giường. Cướp đi ánh sáng của cây xương rồng đáng thương.
Cả bọn được phen rớt hàm lần hai: "Cậu ta an ủi hay sát thêm muối vậy? Nói Yến Nhi ngốc có khi chỉ số cảm xúc của cậu ta còn đáng báo động hơn là đằng khác."
Yến Nhi nghe vậy còn ấm ức hơn, combo thêm hành động Vương Quân giật tay áo xin lỗi. Khiến trái tim mỏng manh tan vỡ càng ghì chặt áo Đình Dương hơn.
Vương Quân thấy Yến Nhi như vậy thì càng bối rối hơn không biết nên nói gì. Lúc này Ly Ly vội kéo mọi người xuống cuối vườn để cô có không gian riêng bình tĩnh lại.
Mọi người đi hết Đình Dương mới lên tiếng.
- Cậu chùi nước mắt nước mũi vào áo tôi đủ chưa? - Nghe Đình Dương nói vậy cô biết mọi người đi rồi nên từ từ thả vạt áo ra.
Quả nhiên lưng áo cậu ướt một mảng. Yến Nhi cúi mặt di di chân xuống đất. Đình Dương buồn cười trước cái vẻ đáng thương như con mèo con bị bắt nạt của cô: "Thế mới giống con gái chứ."
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu Yến Nhi. Buông lời trêu chọc.
- Sao? Cô nương hết khóc nhè chưa?
- Ai khóc nhè, mà sao cậu thích xoa đầu tôi như cún vậy? - Yến Nhi khôi phục lại trạng thái ngang bướng vốn có.
Đình Dương nhếch khoé môi giật giật: "Suy nghĩ lúc nãy nên rút lại."
Yến Nhi đi trước Đình Dương đi sau tìm hội Ly Ly. Thấy cô có vẻ bình tĩnh lại rồi nên Vương Quân lấn lướt chạy theo. Cậu đưa tay gõ ngón trỏ vào vai Yến Nhi. Ngay lập tức cô lừ mắt lườm lại.
- Cái gì?
- Cho tôi xin lỗi nhé!
- Không sao, dù gì tôi cũng là người phá hoại trước mà.
Đúng là cô không giận ai được lâu. Mấy phút sau đã thấy cười nói vang cả góc vườn.