Cẩm Uyên vừa đến sát giờ vội vàng ngồi vào chỗ của mình. Ly Ly quay xuống hỏi:
- Cậu có nhìn thấy Yến Nhi không? Con nhỏ đó kêu đến muộn mà giờ chưa thấy mặt, cả Đình Dương nữa.
- Tôi cũng không rõ. - Cẩm Uyên cố nặn một nụ cười.
Mười lăm phút sau.
Khi cả lớp đang học thì Yến Nhi và Đình Dương đẩy cửa vào. Xin lỗi cô giáo rồi bước về chỗ. Bỗng nhiên Vương Quân hét lên.
- Yến Nhi tay cậu làm sao vậy?
Lúc này Yến Nhi mới cúi xuống nhìn khuỷu tay xước xát của mình. Chắc do nãy đập tay vào tường. Cô không cảm thấy đau cho đến khi Vương Quân nhắc đến.
- À, nãy đi vội nên ngã xe, may sao gặp Đình Dương. - Yến Nhi vội vàng kéo Đình Dương về chỗ.
- Cô xuống lấy thuốc bôi cho em. - Cô Hà xuống lầu cầm lên một hộp y tế lau vết thương rồi bôi thuốc cho cô.
- Em cảm ơn! Không đau nữa rồi ạ, mà còn.. - Yến Nhi chưa nói hết câu thì Đình Dương quay ra chừng mắt.
- Sao em?
- Dạ, không có gì ạ.
- Ừ, lần sau đi đứng cẩn thận.
Lúc này mấy nhỏ bạn đang xoay vòng vòng Yến Nhi thẩm vấn. Duy chỉ có Cẩm Uyên là bình tĩnh xem trò vui.
- Mắt mũi mày treo trên đỉnh đầu hay sao mà đi đứng bất cẩn vậy? - Hạ Thu gõ đầu Yến Nhi.
- Á.. đau.. mày không biết thương hoa tiếc ngọc gì. - Yến Nhi phụng phịu.
- Mà nay Cẩm Uyên cũng đến muộn, bình thường cậu ta ra dáng con nhà người ta lắm mà. - Thanh Lan chen vô.
- Cậu nói sao? Cẩm Uyên đến muộn ư? - Yến Nhi hỏi lại.
- Ừ, nói mới nhớ sáng nay tao thấy nó đứng nói chuyện với con bé Thùy Linh em gái Nguyệt xù- chị đại trường mình đó. Mày thấy ghê không?
- Bình thường con nhỏ đó ngoan hiền lắm mà sao lại giao du với tụi đó được. - Ly Ly bà tám xem vào.
Yến Nhi không nói gì lặng lẽ quay qua nhìn Cẩm Uyên trong lòng trỗi dậy cảm giác kỳ quặc. Đang mải nghĩ thì cô giáo vào lớp. Cả lớp tiếp tục học và giải đề. Dù sao sắp thi học kỳ rồi, cô không thể lơ là được.
Hai mốt giờ bốn mươi lăm phút.
Buổi học hôm nay kết thúc muộn hơn. Sau khi tạm biệt mọi người Yến Nhi và Đình Dương đi một hướng. Qua tiệm thuốc Tây cô kêu Đình Dương đợi ở ngoài, vào mua một số thứ. Lúc quay ra thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tiệm thuốc.
- Cậu làm gì mà nhìn dữ vậy?
- Nhìn xem cậu có mất tích không. - Đình Dương nhún vai.
Yến Nhi không nói gì kéo Đình Dương ngồi xuống ghế đá ven đường.
- Ngồi xuống đây tôi xem vết thương.
- Có gì đâu mà phải xem.
Yến Nhi từ từ vạch áo lên mới phát hiện ra vết đỏ chiều nay đã chuyển sang màu tím sẫm. Do qua một lớp áo nên vết thương không hở to lắm chỉ có chút máu khô nhỏ. Còn lại là vết bầm tím.
- Chịu đau xíu nhé. - Yến Nhi cắn môi.
- Ừ.
Yến Nhi đổ ít cồn rửa vết thương, lấy bông lau sạch vết máu khô rồi bôi thuốc. Cuối cùng băng chỗ vết thương hở. Vệt bầm tím còn lại cô bôi ít dầu nóng xoa nhẹ nhàng.
- Xong rồi đó. Hôm nay cậu lau qua người thôi. Đừng có tắm. Còn nữa cậu cầm cái này về, nếu không tự thay được hôm sau tôi sẽ giúp. - Dặn rồi cô vươn người ra phía trước đưa cho Đình Dương.
Đúng lúc này Đình Dương quay lại, hai khuôn mặt sát nhau. Đình Dương thoáng bối rối. Bản thân cậu cũng không biết cầm tay cô từ lúc nào. Yến Nhi vội vàng rút tay ra.
- Về.. về thôi. - Yến Nhi lúng túng.
Lúc này Đình Dương mới hoàn hồn.
- Tay cậu thì sao, còn đau không?
- Tôi chỉ bị xước nhẹ thôi. - Yến Nhi vừa nói vừa lấy chân đá viên sỏi.
Cả hai im lặng đi về trong suốt quãng đường.
- Hôm nay.. cảm ơn cậu! - Yến Nhi ngập ngừng.
- Không có gì, tôi về đây.
- Ừm, về cẩn thận!
Đình Dương đứng nhìn cô đi vào nhà rồi mới về. Về đến nhà nhìn vết thương qua gương cậu nhớ đến cử chỉ ân cần của Yến Nhi. Khiến trái tim cậu trở nên ấm áp lạ thường. Lấy ngón trỏ chấm ít nước rồi viết lên gương "Yến Nhi".
"Con nhỏ ấy, chiều nay khóc.. vì mình ư? Còn ôm mình thật chặt nữa." - Cậu nhắm mắt nhớ lại khoảnh khắc đó bất giác nở nụ cười hạnh phúc.