Chương 41

Nhi tử của địa chủ Trương thật sự không biết cách quản lý gia tài.

Phần đất rừng của người dân bình thường sẽ trồng các hàng cây cho đúng hàng phải lối.

Thường họ sẽ trồng cây thông, cây long não có thể dùng làm đồ nội thất , cây hồng và cây lê có thể cho quả, chỉ có đất đai nhà địa chủ Trương là mọc đầy cỏ dại, cây cối rậm rạp mọc đan xen vào nhau, đi lại cũng rất khó khăn.

Nhưng cũng có ưu điểm, nhi tử của địa chủ Trương không quản lý đất đai, trong rừng có rất nhiều của ngon vật lạ.

Trong chốc lát, Lý Tiểu Hàn đã hái được mấy bụi nấm tươi, mộc nhĩ dại, thậm chí còn tìm được một ổ trứng gà rừng, tuy chỉ có 3 quả nhưng như vậy đã đủ để nấu một bữa ăn ngon rồi.

Hai người cùng nhau lên núi, nhưng Vương thị không cho Lý Tiểu Hàn đi vào những nơi cỏ dại um tùm, sợ cành lá sẽ cào vào mặt nàng.

"Mẫu thân, con nhìn thấy bên kia có một bụi nấm tươi, con qua đó hái nhé ạ."

"Ừm, nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa đấy."

Vương thị nói.

Một lúc sau, Vương thị thấy Lý Tiểu Hàn quay lại, nhìn thấy một mảnh vỏ cây Tằm Giả trong sọt của Lý Tiểu Hàn, được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, bà cho rằng Lý Tiểu Hàn chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi:

“Sao con chỉ cắt một đoạn vỏ cây thế, thứ này không dễ cháy đâu. Cành khô mới dễ cháy, còn cành và lá sẽ được dùng để hun thịt khô.”

"Dạ, mẫu thân, con biết rồi, con chỉ tò mò thôi."

Hai mẹ con thuận miệng nói một câu, chuyện này cứ thế trôi qua.

Ngày hôm đó, trong căn nhà đang xây của Lý Hiền Đông, bữa trưa mọi người ăn món nấm tươi xào tóp mỡ cùng với cơm, người nào người nấy đều ăn no căng bụng.

Buổi tối ăn món canh rau tề thái nấu với trứng gà rừng. Trứng gà vàng nhạt, rau tề thái xanh, còn có thêm những lát nấm tươi, khác hẳn với bữa cơm đậm đà thơm phức lúc trưa, bữa tối này thanh mát nhẹ nhàng, lại vô cùng ngon miệng, mọi người đều hết lời khen ngợi.

"Chất nữ Tiêu Hàn nấu ăn thật sự rất ngon, giống đệ muội (em dâu)."

Lý Quý Tiền vừa ăn vừa khen ngợi.

Trên thực tế, kỹ năng nấu ăn của Lý Tiểu Hàn tốt hơn Vương thị, bởi vì Lý Tiểu Hàn sẵn sàng sử dụng dầu và đường hơn, chung quy Vương thị không hào phóng như Lý Tiểu Hàn.

Sắc mặt Lý Hiền Đông rám nắng, lúc cười lộ hàm răng trắng:

"Quý Tiền ca à, đứa trẻ Tiểu Hàn này vẫn còn rất nhỏ, nó không đảm đương được lời này của huynh đâu."

"Có gì mà không đảm đương nổi chứ, tay nghề giỏi là có thể đảm đương được.”

Lý Tiểu Hàn là nhân vật trung tâm của câu chuyện cũng không quan tâm mấy người Lý Hiền Đông đang nói gì, nàng nhìn ngôi nhà vừa mới khởi công xây dựng, lại nhìn phụ thân ngại ngùng sau khi được người khác khen ngợi, rồi lại nhìn vỏ cây Tằm Giả ở góc nhà.

Thôi kệ, đợi xây xong nhà rồi tính vậy.



Hôm nay, Vương thị lên núi từ sáng sớm, Lý Tiểu Hàn đang tính toán hôm nay ăn gì: Hôm nay chỉ có rau tề thái xào tóp mỡ, nhưng nếu số lượng đủ đầy thì mọi người ắt hẳn cũng sẽ rất thoả mãn.

Dù sao thức ăn ngon có thể làm dịu cuộc sống, vậy tại sao chúng ta lại phải lười biếng và bỏ qua phương diện này?

Hôm qua trời đổ một trận mưa, nhưng nay đã hơi hửng nắng, mộc nhĩ ngoài đồng hẳn là phát triển rất tốt. Ra ngoài đồng hái một chút mang về, mềm trơn lại giòn giòn, cũng là một món ăn ngon.

Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Hàn cầm chiếc giỏ tre lên, nói một tiếng với Lý Hiền Đông đang bận rộn làm việc:

“Phụ thân ơi, con ra đồng hái một ít rau dại ạ.”

"Ừ."

Lý Hiền Đông đáp lại mà không ngẩng đầu, hiện tại ông rất yên tâm về nữ nhi của mình.

Không ngờ Lý Tiểu Hàn vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Vương thị vội vàng chạy về.

Nàng không khỏi nhíu mày, sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lại hỏi:

"Mẫu thân, sao vậy? Sao người lại vội vàng chạy về như vậy ạ?"