Ba người hái lá cây khí thế ngất trời, Trần Hữu Điền cũng về đến nhà.
Trần bà tử ngồi trong sân se sợi, thấy nhi tử gánh thùng về, ngạc nhiên: "Về sớm như vậy à?"
Vừa nói vừa đứng dậy nhìn vào trong cái thùng nhà mình, nhìn thấy bên trong trừ cái giỏ xách đi buổi sáng, còn có một cái chậu gốm của nhà, "Thế nào, có thuận lợi không?"
Trần Hữu Điền đặt gánh xuống, gật đầu: "Thuận lợi, trứng gà của con cũng dính chút hào quang của nàng, bán hết từ sớm."
Trần bà tử bị khơi lên hứng thú, bảo nhi tử cẩn thận giải thích tình hình, lại nhìn về phía ngoài viện, cách đó không xa là Thẩm gia, bà ấy gọi Trần Hữu Điền: "Vào phòng khách nói."
Tần Phương Nương vốn dĩ đang dệt vải ở tây phòng, nghe thấy động tĩnh cũng dừng khung cửi lại, mẹ chồng nàng dâu cùng đi vào phòng khách, nghe Trần Hữu Điền nói về chuyện Tang La vội vã đi chợ ngày hôm nay.
Trần Hữu Điền nhìn tư thế của lão nương và tức phụ, nhất thời trầm mặc.
Hắn không phải là người miệng lưỡi lanh lợi, khô khan nói vài câu, nói hôm nay Tang La đã mang bao nhiêu miếng đậu phụ thần tiên, bán bao nhiêu tiền một miếng, lại mua cái gì, sau đó kết thúc.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, nói đến chuyện Tang La ở phiên chợ rất biết cách sắp xếp, từ ngữ rao bán không câu nào trùng câu nào, lại nói đến chuyện đến bên núi Tang La đổi đường đi, nói: "Là người biết tình toán trước."
Trần bà tử cảm thấy rất tốt: "Biết tính toán trước mới ăn nên làm ra."
Tần Phương Nương lại ghen tị: "Chỉ trong nửa buổi sáng, kiếm được hơn năm mươi văn tiền?"
Đối với nhà nông thật sự là một số tiền lớn.
Giống như nam nhân của nàng ấy hôm nay xách đi mười mấy quả trứng kia là nhà bọn họ tích góp sáu bảy ngày, tính bình quân một quả trứng gà một văn, thu nhập một ngày cũng chỉ có hai ba văn tiền.
Trần Hữu Điền lắc đầu: "Không chỉ có vậy, còn trao đổi đồ vật, nếu tính giá trị những thứ đó thì ước chừng cũng hơn sáu mươi văn."
Tần Phương Nương nghe đến cứng họng, ghen tị đến mức không nói nên lời.
Một ngày hơn sáu mươi văn, năm ngày họp chợ một lần, vậy một tháng kiếm được bao nhiêu? Một năm lại kiếm được bao nhiêu tiền?
Nàng ấy tính không ra, chỉ cảm thấy nhất định là số tiền lớn đến mức nàng ấy nghĩ cũng nghĩ không tới.
Trần bà tử lại vô cùng vui vẻ: "Cứ như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tốt hơn, Tiểu An và A Ninh cũng coi là có nơi để dựa vào."
Quay đầu lại nhìn nhi tức phụ đang phất phơ phất phưởng, ánh mắt mờ nhoà, liền gọi hồn nàng ấy lại: "Đừng ghen tỵ, bọn họ không ruộng không đất, chỉ dựa vào tay nghề này mà sống, không nghe Hữu Điền nói sao? Ăn chút rau còn phải đổi? Mua cái chậu mua chút thóc số tiền kia liền không còn một đồng."
Tần Phương Nương mơ mơ hồ hồ gật đầu: "Con biết, con chỉ là cảm thấy món nghề này thật sự rất tốt."
Còn không tốt sao, nhưng ghen tỵ không nổi, Trần bà tử kỹ tính, nhớ đến cũng sắp đến vụ thu hoạch mùa thu, liền hỏi Trần Hữu Điền: "Giá lương thực bây giờ thế nào?"
Vừa nghe lão nương hỏi giá lương thực, Trần Hữu Điền khẽ dừng lại: "Bảy mươi văn một đấu."
Ánh mắt Tần Phương Nương sáng lên: “Bảy mươi văn?”
Trần Hữu Điền gật đầu, kéo khoé miệng, không kéo ra được nụ cười.
Tần Phương Nương khó hiểu: "Tăng giá không tốt sao? Năm nay chúng ta đã giao thuế mùa thu rồi, đợi thu hoạch được lương thực ở ruộng, giữ lại phần trong nhà ăn, còn lại nhân dịp giá cao đều bán hết cho thương nhân thu mua lương thực, năm nay nhà chúng ta hẳn là có thể thêm được chút tiền tiết kiệm."
Nhà nông tiết kiệm tiền không dễ dàng, bởi vì không còn con đường khác để kiếm tiền, họ chỉ có thể dựa vào số thóc lúa thu trên đồng ruộng và một vài công việc ngắn hạn khi vụ mùa rảnh rỗi, bận từ đầu năm đến cuối năm, nộp địa tô, đến chi phí sinh hoạt hằng ngày, lại thêm thỉnh thoảng đau đầu chóng mặt hoặc là qua lại hỏi thăm người thân, có thể dư lại một hai lượng bạc đã coi như là ngày lành rồi.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Phương Nương đặc biệt ghen tị với việc hôm nay Tang La kiếm được hơn sáu mươi văn tiền.
Trần Hữu Điền gật đầu: "Là chuyện tốt."
Sau đó không nói gì thêm.