Lúc này điểm tốt của việc sống xa thôn phát huy được tác dụng, buổi đêm, mùi thơm hong cá từ trong căn nhà từng đợt từng đợt bay ra ngoài, bay hơn một canh giờ, lúc này nếu như sống trong thôn, oa nhi nhà hàng xóm đã thèm đến khóc rồi.
Mấy con cua nhỏ cho hai tiểu hài tử làm đồ ăn vặt, còn những cá khô tôm khô khác, hong xong Tang La ước chừng một chút, được khoảng độ một cân non.
Thẩm An không biết lấy trong góc nào lấy ra một cái túi thóc rỗng cũ kỹ, bỏ những con cá tôm khô này vào đó.
Cách gần hơn nửa tháng, hai tiểu hài tử cuối cùng cũng cảm nhận được trong nhà dư thừa lương thực, phấn khích không thôi.
Thẩm An hài tử đặc biệt thích quản gia này, ôm hai túi chứa gạo và cá khô, đi quanh nhà tìm chỗ giấu, nếu vì gì khác, chính là phòng đám chuột cướp đồ ăn với cậu bé, chỗ cá khô kia thật sự rất thơm.
Cuối cùng chọn giấu đồ trong hai cái chậu gốm lớn mượn của Trần gia, một cái để đứng một cái úp ngược, kín không một khe hở, chưa kể chuột, ngay cả côn trùng cũng không thể chui vào đó.
Thẩm An vô cùng hài lòng với kho thóc tạm thời mà mình làm, ngồi xổm một bên với Thẩm Ninh, vừa đỡ vừa nhìn một lúc, không nỡ di chuyển đi đâu.
"Đại tẩu, tẩu nói nhà chúng ta sau này sẽ có càng ngày càng nhiều đồ, đợi có tiền, chúng ta mua cái vại lớn, chuyên dùng để đựng đồ ăn, đến lúc đó nhờ Điền thúc làm một cái nắp để đậy lại, yên tâm an toàn cất đồ ăn!"
Trần Hữu Điền biết chút nghề mộc đơn giản, con dao trúc kia của Thẩm An là nhờ hắn làm ra.
Mặc dù bây giờ trong nhà trừ một chút lương thực đi mượn ra thì chỉ có một chút cá khô tôm khô hôm nay mới bắt được, nhưng tiểu bằng hữu Thẩm An đã suy xét đến những ngày tháng lương thực đầy kho.
~
Không giống như Thẩm An sợ chuột nhớ thương, thứ Tang La sợ là rắn.
Đừng thấy sống ở trong núi mấy năm, lúc nhấc sọt cá lên cũng rất dũng cảm, nhưng đối mặt với loại chuyện rắn sẽ vào nhà thì vẫn sợ, bởi vì ban đêm con người hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ mới nghĩ khi mình đang ngủ không hay biết gì, bên cạnh sẽ có mấy thứ gì đó bò qua đã thấy đáng sợ rồi.
Căn nhà nàng cải tạo ở kiếp trước kia, tiêu rất nhiều tiền vào song cửa sổ, phương diện phòng hộ làm rất đâu vào đấy.
Nhưng bây giờ nhìn căn nhà tranh rách nát này...... Chuyện Tang La có thể làm cũng chỉ là đóng chặt cửa trước khi đi ngủ, kiểm tra cẩn thận trong nhà một lần, đặc biệt là trong góc đặt củi.
Bận rộn một hồi cứ thế trôi qua ngày đầu tiên xuyên đến cổ đại, Tang La và Thẩm An Thẩm Ninh ba người cùng chen nhau trên một chiếc giường đơn giản được ghép từ băng ghế và ván gỗ, ngủ thϊếp đi trong tiếng ếch nhái và côn trùng.
Trước khi mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, Tang La nghĩ thầm, đợi đến khi có tiền ngoài việc tích trữ lương thực ra, việc quan trọng nhất là sửa chữa nhà cửa và nhà vệ sinh.
Đúng vậy, nhà vệ sinh.
Ngoài việc rất khó tắm rửa, khó nhất chính là chuyện này.
Thẩm gia ban đầu có dựng một nhà vệ sinh ở trên núi này, nhưng vị trí cách nhà tranh một đoạn, cụ thể thế nào, Tang La không muốn bình luận, dù sao đại khái bởi vì bên trong cơ thể nguyên thân cực độ khuyết thiếu các chất, nàng cả một buổi sáng đều không cần chạy đến nhà vệ sinh.
Cũng chính là đến buổi tối trước khi đi ngủ, không thể không đi một chuyến, cần phải bịt mũi đi vào, bịt mũi đi ra, phát huy ra tốc độ nhanh nhất của cả hai đời.
Tang La chỉ có thể tự an ủi mình, so với việc nhặt được cái mạng nhỏ, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thứ không thể chịu đựng đều có thể chịu đựng.
Đến nỗi trước khi đi ngủ, tâm trí nàng tràn đầy - kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền!
Cả đêm nay, trong mơ Tang La cũng mơ đến ở trong phiên chợ bán đậu phụ thần tiên vô cùng thuận lợi, tiền đồng cứ một đồng rồi lại một đồng rơi vào túi của nàng, nàng ước chừng một túi đầy tiền đồng, ở trong mơ vui đến mức cười ra tiếng..