Tang La khi đến cầm theo một cái bát, khi về cầm một thùng gỗ để đựng nước dùng, nàng cầm bát và đồ lấy đay mà Trần lão hán cho mượn để trong thùng, mà Thẩm An và Thẩm Ninh mỗi người trong tay ôm một chậu gốm lớn.
Trần bà tử thấy Tang La phấn chấn lên, bà ấy thật lòng hy vọng nàng có thể mang theo hai hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh sống tốt, cho nên cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, di chuyển đồ trong nhà một hồi, có thừa có thiếu, cũng cố gắng tìm đủ cho nàng để kịp làm đồ mà bán trong phiên họp chợ.
Lần này Tang La đến Trần gia một chuyến, đồ cần dùng để làm đồ bán trong phiên chợ tiếp theo cũng mượn đủ rồi, tâm tình không thể tốt hơn được!
Dẫn hai tiểu hài tử ra khỏi Trần gia mới được mấy bước, Thẩm Kim trong viện Thẩm gia cách vách thò đầu ra: "Thẩm An, các ngươi đến Trần gia làm gì? Trong tay ôm cái gì?"
Thẩm An liếc nhìn đường đệ một cái: "Mượn chút đồ vật."
Bước chân cũng không thèm chậm lại.
Thẩm Kim thấy cậu bé như vậy, lòng hiếu kỳ càng lớn, chạy lộc cộc từ trong viện ra, đi tới trước mặt ba người, đến gần bên người hai huynh muội nhìn xem, thấy thứ họ ôm là chậu gốm rỗng, trong lòng không vui, nghĩ đến thứ vừa rồi nhìn thấy ở phía xa, chuyển sang hỏi: “Vừa rồi các ngươi mang gì tới Trần gia, ta thấy rồi, đồ vật trong bát kia màu xanh biếc.”
Môi Thẩm An vô thức mím lại, ánh mắt đề phòng, nhưng vẫn duy trì giọng nói bình thường, không lộ ra chút khác thường, bình tĩnh nói: "Một nắm rau dại."
Mặc dù Thẩm Kim cảm thấy không giống, nhưng lúc đó cách quá xa, cũng không nhìn rõ, vốn tưởng rằng Thẩm An đến ăn miếng cơm còn phải đến nhà bọn họ, quả thật cũng không có thứ gì tốt, bĩu môi, sau đó hỏi: "Sao sáng nay ngươi không tới đòi ăn? Nương ta nói hôm qua nửa đêm gõ cửa nhà chúng ta, không phải đói đến điên rồi chứ?"
Hai từ "đòi ăn" này khiến Tang La cau mày.
Thẩm An lại làm như không có chuyện gì, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim, hỏi: "Cho nên tối qua tam thúc tam thẩm nghe thấy sao?"
Cho dù trong lòng đã biết, lúc này nghe Thẩm Kim nói đến, bàn tay cầm chậu gốm của Thẩm An vẫn siết chặt lại, ngón tay có chút trắng bệch.
Nghĩ đến hôm qua nếu như không phải Trần a gia và Trần a nãi mang đường mang lương thực tới, không biết đại tẩu bây giờ sẽ ra sao, ít nhất không phải giống như bây giờ có thể đi có thể cười, có thể dẫn cậu bé và A Ninh đi khắp mọi chỗ tìm đồ ăn.
Thẩm Kim nói lỡ miệng, nhưng lại chẳng quan tâm chút nào: "Nghe thấy chứ sao, nhà ai đến mượn đồ ăn lúc nửa đêm. Cha ta sáng sớm cố ý dặn nương để lại chút đồ ăn cho các ngươi, sao hôm nay các ngươi không qua?"
Thẩm An còn chưa nói gì, Thẩm Ninh bình thường dịu ngoan lại quát lên trước: "Tối hôm qua nếu không có Trần a nãi cho chúng ta mượn đồ ăn, đợi đến hôm nay mạng của đại tẩu ta cũng mất rồi, hơn nữa chúng ta không phải là đòi ăn."
Tiểu cô nương không muốn cãi nhau với người khác, nghĩ đến đại tẩu nhà mình hôm qua hôn mê mất mấy canh giờ, nửa đêm dậy rót cốc nước đổ đầy bụng, tay run đến nỗi không ôm nổi nồi đất mà ngã xuống, trong lòng dâng lên từng cơn sợ hãi, lại nghe Thẩm Kim nói bọn họ đòi ăn, tức đến tâm gan đều run lên.
Nhưng con bé không phải người lợi hại, mắng người khác cũng mềm như bông, nói một hồi vành mắt mình lại đỏ lên trước, bộ dáng như sắp khóc.
Tang La ở bên cạnh thấy cơ thể con bé run rẩy đôi mắt đỏ hoe, trong lòng nói hài tử này chẳng lẽ mang thể chất hay mau nước mắt?
Vội xoa xoa đầu Thẩm Ninh an ủi, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Thẩm Kim hỏi: "Năm nay Tiểu Kim tám tuổi đúng không?"
Thẩm Kim vẻ mặt không hiểu nổi: "Ta tám tuổi rồi, làm sao?"
Tang La nhếch khoé môi, nhưng nụ cười lại lạnh lùng: "Tám tuổi không phải là tuổi không hiểu chuyên, đòi cơm là nói với ăn mày, Thẩm An là đường huynh của ngươi, câu nói vừa nãy ngươi mang về hỏi cha nương ngươi xem có phù hợp không."
Nàng không có hứng thú quản giáo hùng hài tử của nhà khác, nói xong cũng không quan tâm đến Thẩm Kim, vỗ vỗ vai Thẩm Ninh: "Được rồi, sau này đại tẩu sẽ nghĩ cách để các ngươi ăn no, các ngươi không cần đến đây mượn lương thực nữa, chúng ta về thôi."