"Nếu ngươi có lòng, vậy ta cũng không khách khí với ngươi, các ngươi vào trong nhà ngồi, ta đi lấy bát đựng."
Tiểu cô nương của Trần gia thấy nãi nãi nhà mình nhận đồ vật, mừng rỡ không thôi, bởi vì có Tang La, mới đè xuống, ríu ra ríu rít chơi cùng Thẩm An Thẩm Ninh, nhìn bộ dáng còn rất hân hoan nhảy nhót.
Tần Phương Nương dời ghế đẩu đến cửa gian chính, gọi Tang La đến ngồi.
Tang La nói một câu cảm ơn Điền thẩm, mỉm cười đi qua ngồi xuống, lại lên tiếng chào hỏi Trần Hữu Điền, gọi một tiếng Hữu Điền thúc, lúc này mới quay đầu hỏi Trần lão hán: "A gia, con hỏi một chút, đồ lấy đay nhà ngài bây giờ có dùng đến không? Nếu như nhất thời chưa dùng tới, hai ngày nữa ta muốn mượn dùng một chút."
Tháng tám mỗi nhà bận dệt vải, đồ bóc đay lại rất ít dùng đến.
Mặt Trần lão hán nhám đen, nhưng rất dễ nói chuyện: "Chưa, gần đây không dùng đến, ngươi muốn cũng không cần đợi hai ngày, bây giờ ta đi lấy cho ngươi, lát nữa ngươi mang về mà dùng."
Nói rồi liền tìm đồ cho Tang La.
Trần bà tử đổ đồ vào bát của mình, rửa bát cho Tang La, bà ấy ở trong phòng bếp nghe được lời của Tang La, lúc này cầm bát không ra hỏi Tang La: "Muốn chuẩn bị đồ thu đông sao?"
Trong lúc nói còn nhìn Thẩm An và Thẩm Ninh một cái, bộ y phục kia chắp vá rách rưới, quan trọng nhất chính là ngắn đến không nỡ nhìn, cổ tay cổ chân lộ ra một đoạn dài, bây giờ trời nóng còn được, qua một hồi trời bắt đầu lạnh, bọn họ sống trong núi vốn dĩ càng lạnh hơn bên ngoài một chút, y phục của hai tiểu hài tử không chống đỡ qua mùa thu.
Tang La lắc đầu: "Chuyện đó để tính sau, không có khung cửi cũng không dệt ra vải được, cháu muốn cắt ít đay dại, suy nghĩ tước ít sợi đay trước tiên mang ra chợ đổi chút đồ dùng trong nhà về, cháu cũng không giấu bà, thứ vừa mang qua cho bà, cháu chuẩn bị một thêm ít mang đi chợ bán, nhưng hôm nay ngài cũng nhìn thấy, trong cái nhà kia của cháu chẳng có mấy đồ dùng gì, cho dù muốn làm, đến một đồ để đựng cũng không có."
Sắc mặt của Trần bà tử theo lời nói của Tang La, bằng mắt thường có thể thấy dần ấm áp hơn, nghe đến vài câu phía sau, nghĩ đến dáng vẻ khi hừng đông hôm nay đi qua nhìn thấy, trong lòng cũng rõ ràng, mở miệng khen ngợi: "Có kế hoạch là tốt, sống phải như thế này, đồ trong nhà thêm từng chút một, cuộc sống sẽ dần tốt lên."
Lại nói: "Nếu ngươi làm đồ ăn mang bán, ngày kia có chợ, cũng không cần phải đợi tước đay mang đi đổi cái gì, muối dùng chậu với vại, chuyển từ trong nhà đi, nhiều thì không có, một hai cái thì có thể cho ngươi mượn dùng mấy ngày."
Đợi tước gai đổi tiền nhanh nhất cũng phải đợi họp chợ lần sau mới có thể tước ra chút sợ đay đổi đồ vật, cầm về làm đồ lại phải đợi lần họp chợ sau sau nữa, chỗ bọn họ năm ngày mới họp chợ một lần, nào chịu được sự chậm trễ như vậy.
Tang La mang đồ qua một mặt là thật sự cảm kích phu thê già Trần gia, mặt còn lại, trong lòng thật sự cũng có chút tính toán muốn mượn đồ vật, nghe Trần bà tử nói như vậy, mỉm cười tiếp lời: “Vậy thì quá tốt, cháu cảm ơn a nãi trước.”
Cười rất ngọt, làm cho Trần bà tử lại nhìn nàng thêm mấy lần.
Đều là cảm ơn, so sánh với dáng người gầy gò như da bọc xương lúc vừa mới phân gia, dáng vẻ gầy còm cho dù nói thế nào cũng không tính quá đẹp, nhưng so với lúc trước, bây giờ miệng ngọt thích cười, cư xử nói chuyện cũng thêm vài phần lanh lợi, khiến người vô thức bổ qua khuôn mặt gầy hóp kia, dù sao thời đại này đi đâu cũng thấy người gầy thành dáng vẻ này, không có gì lạ, cũng nhìn quen.
Đặc biệt nụ cười chiều lòng người kia, vô cùng khác biệt so với trước đây.
Trầm bà tử lẩm bẩm trong lòng, mấy tháng không gặp, là đi qua trước mặt diêm vương một chuyến, thay da đổi thịt? Chẳng qua suy nghĩ lại, chính mình tổng cộng cũng chẳng qua lại với Tang thị được mấy lần, có lẽ nguyên bản chính là tính tình như vậy, chỉ là lúc trước gặp phải biến hoá quá lớn nên mới trầm mặc hơn chút?