Thẩm An mắt tinh, sau khi phát hiện ra dứt khoát bảo nàng đừng làm nữa, huynh muội hai người nhanh nhẹn đánh một mảnh, Thẩm An cắt được hai bó đay, ba người ôm về nhà trước.
Sau khi đến nhà, hai bó đay tất nhiên không đủ, lấy không được bao nhiêu đay, nhưng Thẩm An cũng không bảo Tang La đi lần hai: "Đều là đất hoang tiểu hài tử trong thôn thường đi, đệ và A Ninh đi là được, đại tẩu ở nhà nghỉ ngơi đi."
Thẩm Ninh lén nhìn sắc mặt của đại đẩu, do dự một lát: "Hay cũng hoà miếng mạch nha còn lại mà Trần a nãi đưa cho đại tẩu uống?"
Một ngày uống hai khối đường, đúng thật là chuyện xa xỉ đến không thể xa xỉ hơn, ăn tết cũng không dám ăn như vậy. Nhưng Thẩm Ninh không quên bộ dáng dọa người ngày hôm qua của đại tẩu nhà mình, đường gì đó còn không quan trọng bằng đại tẩu.
Tang La không có bất kỳ lo lắng về chuyện hai hài tử đi cắt đay ở bên thôn, liền gật đầu: "Được rồi, các ngươi đi cắt đay, ta ở nhà bóc đay là được rồi."
Còn chuyện uống khối đường mạch nha kia trước, nàng biết tình hình của chính mình, tạm thời vẫn còn ổn, cho nên lắc đầu: "Không vội ăn đường, miếng đường kia còn có tác dụng, đợi các ngươi cắt vài bó đay về rồi chúng là cùng ăn."
Đậu hũ thần tiên thêm nước đường, đến khi hai hài tử ăn mới thấy kinh hỉ.
Thẩm Ninh không nghe được những lời khác, chỉ nghe được đại tẩu nói là ba người cùng ăn.
Nghĩ đến mùi vị của chút nước đường muối buổi sáng sớm, con bé vô thức nuốt nước bọt, lại xấu hổ vì sự háu ăn của mình, nhanh chóng lắc đầu: "Muội không cần."
Con bé không đau không bệnh nào có thể cướp nước đường của đại tẩu.
Tang La mỉm cười, bảo hai hài tử đi cắt đay, chính nàng ngồi trên một hòn đá bên ngoài nhà bắt đầu bóc đay.
Làm xong có đồ ăn, không có động lực nào tốt hơn thế này.
Hai tiểu hài tử lóc cóc xuống núi, ước chừng một giờ, lại cõng hai bó đay trở về.
Đợi hai huynh muội lại chạy đến chỗ khác cắt đay, Tang La tạm dừng việc cắt đay trước, vào nhà ôm nồi đất đến bên núi lấy ít nước, vào phòng đặt trên bếp nhóm lửa bắt đầu nấu, nấu tan miếng đường mà Trần lão thái thái cho.
Lần này không bỏ thêm muối làm nước đường muối, chỉ làm thành nước đường rồi dập lửa, dùng vài chiếc lá dày lót dưới nồi đất rồi đặt trên đá, đợi nước đường nguội, lúc này mới xem độ cô đặc của hai bát nước lá thần tiên.
Rất tốt, xem ra nước tro than thích hợp, đã thành hình rồi.
Thẩm An và Thẩm Ninh đi chuyến thứ ba trở về, Tang La nhìn mặt trời, không cho hai người ra ngoài nữa, đặt cây đay đang bóc vỏ xuống, vẫy tay gọi hai đứa: "Đi rửa tay rửa mặt đi, sau đó vào nhà ăn đồ ăn ngon."
Có đồ ngon ăn.
Thẩm An và Thẩm Ninh nghe câu này giống như đang nằm mơ vậy.
Từ sau khi đại ca rời nhà bọn họ chưa nghe qua câu nói như vậy.
Chẳng qua nghĩ đến đại tẩu lúc trước nói đợi bọn họ cùng uống nước đường mạnh nha, hai tiểu hài tử vội vàng đi rửa tay.
Đợi ba người lại cùng vào phòng, không cần Tang La mở miệng, ánh mắt của hai tiểu huynh muội tất nhiên mà rơi trên hòn đá coi làm bàn kia, đợi nhìn thấy đồ vật màu xanh biếc trong hai bát, hai tiểu hài tử liền sững người.
Đây là cái gì???
Bát vẫn là hai cái bát kia, màu sắc vẫn là màu sắc kia, không, màu sắc của thứ này bây giờ càng đậm hơn một chút, xanh biếc mượt mà.
Thẩm An Thẩm Ninh ngơ ngác nhìn Tang La: "Đại tẩu, cái này là nước ép lá cây vừa rồi đúng không?"
Tang La mỉm cười: "Chính là nó, ta nói có thể ăn, đợi ta cắt ra rồi các ngươi nếm thử."
Nói rồi cầm lấy miếng tre dùng để đặt đường mạch nha lúc trước, cầm một bát đậu phụ trong số đó lên cắt thành từng miếng.
Không sai, miếng tre này là Thẩm An nhờ người gọt thành một con dao, mặc dù bình thường thật ra cũng không có tác dụng gì nhiều, dù sao đa số thứ bọn họ ăn đều là canh rau dại, dùng tay cầm ăn từng miếng từng miếng là được rồi.
Tang La thành thục chia một bát đậu phụ tiên thành những miếng nhỏ vuông tầm hai centimet, sau đó múc nước đường mạch nha từ nồi đất ra rồi đổ vào bát, cũng không nhiều lắm, tưới lên hai thìa, trộn nhẹ, múc một miếng rồi đưa đến miệng Thẩm Ninh, "A Ninh nếm thử trước."
Thứ giống như ngọc thạch, mềm mại dẻo dẻo nhìn vô cùng ngon miệng đang khẽ nảy lên trong chiếc thìa gỗ.
Hai tiểu huynh muội nào gặp qua đồ vật đẹp đẽ như vậy, còn chưa vào miệng, chỉ mới nhìn thôi đã nuốt nước miếng ừng ực.
Không nghĩ đến thứ này có thể ăn được hay không, đã đưa đến bên miệng mình, mơ hồ ngửi được một mùi thơm thanh mát, con bé nhận lấy cái thìa gỗ trong tay Tang La, ăn một ngụm vào miệng.
Vị ngọt kia, hương thơm kia, vị dẻo sảng khoái kia, mùi vị kia: "!!"
"Ca, cái này còn ngon hơn món thịt muội ăn hồi tết!!!”