Bà ấy vạn lần không ngờ tới Tang La này hoàn toàn không biết trồng rau, chưa từng trồng thì hỏi bà ấy đi, cũng không hỏi một câu, nói một tiếng cảm ơn rồi cầm rau giống đi, nghĩ là tất nhiên cầm đi trồng.
Trần bà tử bây giờ nghe thấy Lang Ta cảm ơn liền muốn bĩu môi, biết là biết, không biết là không biết, mọc cái miệng là dùng để nói chuyện hỏi chuyện, chỉ nói cảm ơn thôi thì có tác dụng gì.
Cho nên Tang La ở chỗ của Trần bà tử chỉ để lại ấn tượng là người không làm được gì, hơn nữa chỉ biết lễ nghĩa, hiểu hay không cũng không biết hỏi.
Nhìn căn nhà này bây giờ, ước chừng trừ cái bếp ở trên đá và một tảng đá có thể đặt bát ra, lúc đầu phân gia chuyển đến đây là dáng vẻ gì thì bây giờ chính là dáng vẻ đó, hơn ba tháng, không thêm được chút đồ gì trong nhà.
Cho nên theo Trần bà tử thấy, Tang La này thật sự không biết cách sống, nàng không đến Thẩm gia còn tốt, nàng đến ngược lại liên luỵ đến hai hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh. Ít nhất nếu không có Tang La, phu thê Thẩm Tam kia chắc chắn không bao giờ dám tách Thẩm An và Thẩm Ninh ra ngoài như thế này.
Bây giờ cũng phân gia rồi, nếu Tang La đi rồi, người đáng thương chính là hai đứa nhỏ Thẩm An và Thẩm Ninh.
Lời nói của Trần bà tử tất nhiên không được nhẹ nhàng cho lắm.
Tang La không hiểu tình hình, thế đạo khó khăn như này, lão phu thê Trần gia không thân không quen bọn họ, còn cầm lương thực tới giúp đỡ, trong lòng Tang La vô cùng cảm ơn, bởi vậy cũng không để ý ngữ khí của lão thái thái, cười nhẹ nói: "Ngài nói đúng, đợi lần này khoẻ rồi cháu nhất định sẽ vực dậy, ít nhất không để Tiểu An và A Ninh chịu đói."
Trần bà tử: "...."
Nói chuyện khoác lác, bọn họ cũng không dám nói để hài tử trong nhà không chịu đói, mà Tang La bây giờ trong nhà chỉ có bốn bức tường, không đất không lương thực làm sao có thể không để hai hài tử bị đói, thật sự có bản lĩnh kia còn đến mức ăn hết lương thực tồn trữ suýt chút nữa chết đói ở nhà sao?
Chỉ là Trần bà tử và Tang La thậm chí hai hài tử đại phòng Thẩm gia kia không thân cũng chẳng quen, nhiều lắm coi như là người cùng thôn, nhất thời mềm lòng lo chuyện bao đồng, cũng không tội gì mà nói nhiều, gật gật đầu.
Vừa hay Thẩm An mang theo một bát nước đi vào, Trần bà tử xoay người bắc nồi đất đun nước, nấu tan chảy số đường mạch nha còn lại dưới đáy nồi, lại thêm một chút muối, mới coi như xong chuyện.
Thấy Thẩm Ninh chăm sóc cho Tang La rất tốt, đút từng thìa nước đường muối, sau khi Tang La uống nước đường muối xong cũng dần dần dịu lại, Trần bà tử cũng không ở lại lâu nữa.
"Ta mang hai nắm gạo từ nhà qua cho các ngươi, uống xong nước đường muối rồi nên nấu chút cháo mà ăn, chăm vài ngày là có thể hồi phục."