- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây
- Chương 44
Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây
Chương 44
Thái hoàng thái hậu cùng Hoàng thái hậu đem sự việc hôn sự của Thượng Quan Bảo Hiền nói với Lãnh Hàn. Dĩ nhiên khi biết đây là ý tốt của Nhan Nhược Bình, y tuyệt nhiên kiên quyết lắc đầu, lấy đủ mọi lý do nào là:
“Hoàng tổ mẫu, Thượng Quan tướng quân sẽ không đồng ý” – Lãnh Hàn nói
“hắn đồng ý” – Thái Hoàng thái hậu nói
“nhưng Khương đại học sĩ thì sao?” – Lãnh Hàn nói
“được kết thông gia với rường cột quốc gia, nguyên lão đại tướng quân thử hỏi có ai không mong ước” – Thái Hoàng thái hậu nói
“nhưng Thượng Quan tiểu thư có lẽ sẽ không gật đầu, còn Khương công tử nữa” – Lãnh Hàn nói
“Lãnh Hàn, ngươi là muốn ta tức chết phải không, ôi tiên đế ơi, ngài bỏ ta đi, để lại thằng cháu đại bất hiếu này, mấy phen làm ta tức chết, ta không thiết sống nữa, ta không thiết sống nữa” – Thái hoàng thái hậu ấm ức khóc.
“Hàn nhi, ngươi để hoàng tổ mẫu ngươi như thế sao hả?” – Hoàng Thái hậu tức giận quát to
Quả là sức nặng của nước mắt không thể đỡ nổi mà cộng thêm ánh mắt đầy lửa giận, đầy uy nghiêm của một người mẹ khiến hoàng đế Lãnh Hàn cuối cùng cũng phải khuất phục. Y cúi đầu, thấp giọng nói:
“Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Hàn nhi bất hiếu”
“Tiểu Quế tử mang thánh chỉ đến đây” – sau đó y quay sang ra lệnh cho một tiểu thái giám.
“cháu như thế mới ngoan chứ” – nói đoạn Thái hoàng thái hậu cười tít mắt còn hoàng thái hậu thì gật đầu, sau đó rời đi.
~~~~~~~~~~~~~
Hai ngày sau cả tướng quân phủ cùng đại học sĩ phủ đều nhận được thánh chỉ ban hôn. Thượng Quan Nghị thì sớm biết điều đó vì Thái hoàng thái hậu đã nói cho Nhan Nhược Bình, Nhan Nhược Bình thì đem chuyện này tức tốc thông báo cho Thượng Quan Nghị (fox: thông báo chuyền, Bình tỉ mém có “ít” chuyện lắm rồi *nói xong co giò bỏ chạy như điên). Phủ đại học sĩ cũng vui mừng không kém. Kẻ vui mừng nhất lại chẳng phải là tân lang mà lại là phụ thân của tân lang Khương đại học sĩ Khương Tử Lâm. Không vui sao được, không mừng sao được, con dâu là tài nữ công dung ngôn hạnh, cầm kì thi hoạ đều thông thạo đều tài giỏi được xếp vào bậc chi nữ kì tài của Long Tụ thành, mặc khác lại được kết thông gia với tướng quân đại nhân. Thật đúng là quí hoá là vinh hạnh biết bao. Nhà nhà mơ ước, người người mơ ước. Cả hai bên đều nhanh tay nhanh chân chuẩn bị tổ chức một hôn lễ thật linh đình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Long Tụ thành
“chà nơi đây đẹp thật”
“dạ phải”
“ngươi coi thức ăn cũng thật ngon nga”
“dạ phải”
“ngươi coi trâm cài tóc này cũng thật đẹp”
“dạ phải”
“hộp phấn này thật thơm nha, bôi vào mịn da lắm”
“dạ phải”
“đưa ta gương soi nào”
“dạ đây”
“sao tên bán hàng ấy lại nhìn ta với ánh mắt kì lạ thế”
“em không biết nữa”
“ngươi đứng đây, gói lại cho ta, ta qua kia mua vật kia đẹp ghê”
“dạ”
Hai bóng dáng lướt đi, tò mò ghé vào tất cả các hàng quán ở Long Tụ thành. Chợt từ đằng xa một cỗ xe chở hàng hoá được đẩy tiến về phía trước, ai ngờ bánh xe trật khỏi trụ quay khiến cỗ xe hàng hoá bổ nhào về phía trước.
“á á á á á á á á”
Thân ảnh đó nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị đón nhận đau đớn xá© ŧᏂịŧ, nhưng đợi một hồi lại chỉ nhận thấy một cảm giác ấm áp truyền tới. Thân ảnh đó nhẹ nhẹ mở mắt ra thì há hốc mồm, mặt trợn to tròn, miệng lắp bắp không nói nên lời.
“này tiểu đệ lần sau cẩn thận hơn đấy” – ngươi cứu bóng dáng cất tiếng nói rồi quay lưng rời đi. Bỏ lại bóng dáng đang đứng sựng, bất động như một pho tượng. Thân ảnh từ quầy trang sức lật đật chạy đến lay bóng dáng đang đứng sững sờ
“công tử, công tử, người không sao chứ, làm A Xảo lo quá, công tử, người bị sao thế” – bóng dáng lật đật chạy tới có tên là A Xảo lay lay, nói mãi bóng dáng sững sờ bất động kia mới được kéo về hiện tại.
“ba hồn chín vía (1) của ta bay theo chàng mất rồi, ôi chàng thật anh tuấn biết bao” – bóng dáng sững sờ ấy ánh mắt long lanh, hai má ửng hồng nói
(fox: đàn ông ba hồn bảy vía, đàn bà ba hồn chín vía, fox sẽ cho chú thích ở dưới sau nha ^^)
“công tử xin theo bọn thuộc hạ về” – 1 đám người từ đâu xông tới kéo hai bóng dáng ấy rời đi trong sự vùng vẫy dữ dội
“thả ta ra ta không về, thả ta raaaaaaaaaaa”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bảy ngày sau, hoàng cung, buổi triều chính
“khởi bẩm hoàng thượng, công chúa Hàn Phong quốc (2) tấn kiến” – 1 tiểu thái giám the thé giọng bẩm báo
“cho vào”
Công chúa Hàn Phong quốc đi giữa hai hàng quan viên, từ từ bước vào, nàng nhẹ giọng nói:
“Tư Đồ Chiêu Dương khấu kiến hoàng thượng”
“Công chúa bình thân”
“tạ ơn hoàng thượng”
Tư Đồ Chiêu Dương là công chúa Hàn Phong quốc, xinh đẹp, đáng yêu nhưng tính tình ngang ngược, được nuông chiều từ nhỏ nên bướng bỉnh, bất trị.
Tư Đồ Chiêu Dương đứng dậy, ngửa mặt lên thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, chính là người đã cứu nàng hôm nào đây mà. Tư Đồ Chiêu Dương vui mừng, hớn hở nói:
“hoàng thượng, Chiêu Dương đến Lãnh Long quốc là theo ý của hoàng huynh tìm trượng phu giúp hai nước Lãnh Long cùng Hàn Phong kết mối thông gia, nay Chiêu Dương đã tìm được, dù có làm thê thϊếp cũng sẽ lấy y”
Trong đầu Tư Đồ Chiêu Dương nghĩ thầm: “hứ với sắc đẹp và tài trí của ta nếu có làm thê thϊếp thì không bao lâu ta cũng phá cho chính thê của huynh ấy sợ hãi mà biến đi, ta không thờ chung chồng đâu, Tư Đồ Chiêu Dương ta đường đường là công chúa bảo bối của Hàn Phong quốc, ai dám nghịch ta, ta sẽ bảo hoàng huynh gϊếŧ chết kẻ đó, hahaha”
“thật là có chuyện đó, vậy ngươi đó là ai?” – Lãnh Hàn lạnh giọng hỏi
“là y” – Tư Đồ Chiêu Dương chỉ tay
CHÚ THÍCH:
(1) Người Việt xưa cho rằng con người gồm phần thể xác và phần linh hồn. Phần linh hồn gồm “hồn” và “vía”. Vía được hình dung như phần trung gian giữa thể xác và hồn.
_ Người Việt thường có câu nói nam có “ba hồn bảy vía” còn nữ có “ba hồn chín vía”. Ba hồn gồm: Tinh (sự tinh anh trong nhận thức), Khí (năng lượng làm cho cơ thể hoạt động) và Thần (thần thái của sự sống).
_ Bảy vía ở đàn ông cai quản hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
_ Chín vía ở đàn bà cai quản hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng cộng thêm hai vía nữa. Hai vía này một là cai quản núʍ ѵú có vai trò quan trọng trong nuôi con, còn vía thứ hai là cai quản bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.
_ Hồn và vía dùng thể xác làm nơi trú ngụ, trường hợp hôn mê ở các mức độ khác nhau được giả thích là vía và hồn rời bỏ thể xác ở các mức độ khác nhau. Nếu phần thần của hồn mà rời khỏi thể xác thì người đó chết. Khi người chết, hồn nhẹ hơn sẽ bay sang kiếp khác còn vía nặng hơn sẽ bay là là mặt đất rồi tiêu tan. Thế nên mới có những câu ngạn ngữ như: “hồn xiêu phách lạc” (phách tức là vía; ở đây muốn nói trạng thái run sợ, mất chủ động), “sợ đến mức hồn vía lên mây” …
(2) Hàn Phong quốc là quê hương của Hoạ Tâm đấy các tềnh êu. Còn nhớ không nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tư Đồ Chiêu Dương đứng dậy, ngửa mặt lên thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, chính là người đã cứu nàng hôn nào đây mà. Tư Đồ Chiêu Dương vui mừng, hớn hở nói:
“hoàng thượng, Chiêu Dương đến Lãnh Long quốc là theo ý của hoàng huynh tìm trượng phu giúp hai nước Lãnh Long cùng Hàn Phong kết mối thông gia, nay Chiêu Dương đã tìm được, dù có làm thϊếp cũng sẽ lấy y”
“thật là có chuyện đó, vậy ngươi đó là ai?” – Lãnh Hàn lạnh giọng hỏi
“là y” – Tư Đồ Chiêu Dương chỉ tay
“là ta sao?”- bóng dáng bị điểm trúng mặt tự chỉ tay vào mình. Văn võ bá quan cũng ngạc nhiên không thôi.
“đúng là huynh, huynh không nhớ ta sao, bảy hôm trước huynh đã cứu ta đó”
Thân ảnh bị điểm trúng mặt ngờ ngợ nhớ lại rồi nói: “ra tiểu đệ đó là công chúa”
Tư Đồ Chiêu Dương nhìn Lãnh Hàn cung kính nói: “hoàng thượng, xin hỏi ngài có đồng ý không?”
“công chúa đây là tam hoàng đệ của ta Lãnh Cẩn, y chưa có thê thϊếp, nhưng mà…”– Lãnh Hàn nhíu mày có chút tính toán không đồng ý
“chưa có thê thϊếp vậy bổn công chúa sẽ làm vương phi, thật tốt nga, có gì mà nhưng với chả mà, hoàng thượng nếu ngài đồng ý ta đảm bảo Hàn Phong quốc ta sẽ là hảo bằng hữu gắn kết ngàn đời với Lãnh Long quốc, Tư Đồ Chiêu Dương ta sẽ vô cùng biết ơn hoàng thượng, hoàng thượng ngài hiểu ý Chiêu Dương chứ” – Tư Đồ Chiêu Dương sảng khoái nói một mạch khiến Lãnh Hàn hai mắt sáng hoắc lên, nhướng nhướng cặp mày, lạnh giọng nói:
“được trẫm ban hôn cho tam vương gia Lãnh Cẩn cùng công chúa Hàn Phong quốc Tư Đồ Chiêu Dương, 1 tháng sau đại hôn cử hành ở tam vương phủ”
“tức là ta không được về Hàn Phong quốc nữa hả?”
“đúng vậy, phải sống ở tam vương phủ” – Lạnh Hàn kiên quyết nói. Khỏi phải nói cũng biết ý của hắn muốn khống chế con cờ ngay bên mình
“ờ thì…..” – Tư Đồ Chiêu Dương hơi đắn đo
“haizzzz nếu công chúa không đồng ý thì………..” – Lãnh Hàn giả vờ thở dài nói
“ta đồng ý // ta không đồng ý” – Tư Đồ Chiêu Dương cướp lời ngay hớn hở nói, song hành cùng một lời nói khác cũng vang lên
Lãnh Hàn nhìn Lãnh Cẩn, lạnh giọng nói:
“ở đây tới phiên tam hoàng đệ lên tiếng phản đối sao, ngoại trừ nhị hoàng đệ được mẫu hậu ơn xá cho tự chọn vương phi, nay trẫm khai kim khẩu, tam hoàng đệ muốn kháng chỉ sao hả”
Tư Đồ Chiêu Dương nghe thấy người mà nàng điểm mặt tỏ thái độ bất mãn từ chối làm nàng đôi chút cau có bực bội, nàng nói:
“hoàng thượng, ta là muốn nhanh chóng bồi đúc tình cảm đôi bên, 1 tháng sau thì quá lâu, ta không thể chờ, 15 ngày sau vậy, cầu xin hoàng thượng” – Tư Đồ Chiêu Dương thấp giọng năn nỉ
Lãnh Hàn cũng không muốn dây dưa mất thời gian, tốn công sức, y gật đầu đồng ý. Buổi triều chính cũng kết thúc trong tiếng the thé của lão công công: “bãi triều”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tin tức tướng quân phủ cùng đại học sĩ phủ kết thông gia chưa được bao lâu thì lại thêm một tin chấn động Tam vương gia Lãnh Cẩn 15 ngày sau thành thân với công chúa Hàn Phong quốc Tư Đồ Chiêu Dương.
Nhị vương phủ, hai ngày sau
BA!!!!!!!!!!
Lãnh Thiên ôm đầu, nét mặt đầy uỷ khuất sau khi ăn một cú trời giáng của Nhan Nhược Bình ban cho, y nhẹ giọng nói:
“nương tử, đau quá, nàng làm sao vậy?”
“ta kêu ngươi giúp ta khuyên can Lãnh Cẩn phá hôn sự thế mà sao lại thành ra thế này hả” – Nhan Nhược Bình quát tháo
“nương tử, là nàng bày ra mà, còn chuyện tam đệ thành thân là do đại ca quyết định, ta không thể xen vào mà” – Lãnh Thiên uỷ khuất nói
BA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“cái gì mà tại ta hả?” – Nhan Nhược Bình nghe thấy Lãnh Thiên nói lỗi là do nàng gây ra, nàng ban cho y thêm một cú trời giáng nổ đom đóm luôn. Lãnh Thiên rưng rức khóc.
“nín ngay, nghe ta hỏi” – Nhan Nhược Bình sừng sỗ quát
“uh” – Lãnh Thiên nín bặt, ngồi ngoan ngoãn đợi Nhan Nhược Bình hỏi
“tên Lãnh Cẩn ngu ngốc đó có phản đối không?”
“có nương tử”
“kết quả?”
“không phản đối được”
“tại sao?”
“do đại ca ta nói…………………………..”
“tên Lãnh Hàn chết tiệt, chắc chắn hắn vì lợi ích bản thân mà không tiếc bán rẻ huynh đệ mình” – Nhan Nhược Bình cay nghiến nói
“nương tử nói chí phải” – Lãnh Thiên ton hót nịnh theo
“vậy ngươi đã hỏi ra được tại sao hắn lại yêu Bảo Hiền mà không dám thừa nhận không?”
“ân đã hỏi ra nương tử”
“còn không mau nói” – Nhan Nhược Bình tiếp tục hét
“ân, ân là do………………” – Lãnh Thiên kể lại (fox: cái lí do đó sẽ được fox nói vào một ngày đẹp trời nha, hắc hắc)
“ngu, ngu như heo, chết tiệt, một cái lí do ngu ngốc, ta muốn chém chết Lãnh Cẩn” – Nhan Nhược Bình sau khi phùng mang trợn má hét lớn thì bỏ mặc Lãnh Thiên, nàng quay lưng rời đi nhanh chóng.
“nương tử, nương tử………..” – Lãnh Thiên gọi với theo
“chủ nhân có cần thuộc hạ đi cản phu nhân” – Độc Kiêu cúi đầu lễ phép hỏi. Lãnh Thiên khuôn mặt lạnh băng, giọng nói không mang được lấy 1 tia ấm áp:
“không cần, để nương tử quậy cho thoả thích đi, miễn nàng vui là được, nàng là ngươi biết suy nghĩ mà”
“dạ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tam vương phủ
RẦM!!!! RẦM!!!!!!!! RẦM!!!!!!!!!!
Nhan Nhược Bình toàn thân đầy nộ khí, hung hăng bước vào tam vương phủ, tiến vào đại sảnh, toàn bộ bình hoa cổ cộng với bàn ghế cổ mộc hương đều nát bấy trước chưởng lực của nàng, nàng hai mắt trợn to, túm lấy áo một nô tỳ đang run lên như cầy sấy, quát to:
“ngươi kêu Lãnh Cẩn ra ngay cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Nô tỳ bị tiếng quát ấy làm nôn tới mật xanh, bò lổm ngổm đi thông báo, không đấy một khắc sau, Lãnh Cẩn đã có mặt ở đại sảnh. Y vừa mới tới đã nhận ngay một cú đấm ngay vào mắt phải, y chưa kịp hoàn hồn đã ăn thêm một cú đấm vào luôn con mắt trái. Y ngã bật xuống đất, Nhan Nhược Bình thuận thế cho y ăn luôn cả chục cước đá vào người, Lãnh Cẩn sau một hồi chịu đựng liền nắm chặt chân của Nhan Nhược Bình lại, lạnh giọng nói:
“đủ rồi”
Rồi y đứng bật dậy, Nhan Nhược Bình điểm vài giây, đợi Lãnh Cẩn buông chân mình ra, đứng dậy xong liền bất thình lình đá một cú vào bụng y, giáng hai bạt tai vào khuôn má y, khiến y lại nổi đom đóm một lần nữa. Y điên tiết lên, nhắm ngay mặt nàng tung nắm đấm, nhưng cách mặt nàng năm phân liền dừng lại, mặt nàng đúng là nguy trong chốc lát, nếu Lãnh Cẩn không dừng lại, mặt nàng đã nát bấy rồi. Nhan Nhược Bình trợn trừng mắt, quát:
“cái gì, dám đánh ta sao”
Lãnh Cẩn thu tay lại, nhẹ giọng nói: “nhị tẩu tẩu, ta không có”
CHÁT!!!!!!!!!!!!
Nhan Nhược Bình ban ngay cho y thêm một cái tát nữa làm y không khỏi tức giận, đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà lại ăn đánh nãy giờ, thật mất mặt với đám nô tỳ, nô bộc đang xanh lét cái mặt, thân thể run cầm cập, miệng há hốc khi chứng kiến tình cảnh nãy giờ. Y gằng từng tiếng, thanh âm có phần tức giận:
“nhị tẩu, ta nể mặt tẩu là tẩu tẩu của ta, không vì thế mà tẩu đánh ta mãi, nếu tẩu còn đánh nữa đừng trách ta”
“Lãnh Cẩn, ta là đánh chưa có đã, ta còn muốn một nhát chém chết tên ngu si đần độn, thần kinh suy nhược, não chậm phát triển, tứ chi trì độn nhà ngươi” – Nhan Nhược Bình há coi nặng lời đe doạ của y, nàng dùng hết khí lực hét thật to đến nổi phải thở hồng hộc, ho sù sụ khiến Lãnh Cẩn giật nãy mình, y đành nhẹ giọng:
“nhị tẩu tẩu, có gì từ từ nói, bình tĩnh đi”
“ngươi….khụ khụ khụ…….rõ ràng ngươi yêu Thượng Quan Bảo Hiền, cớ sao khi xưa lại từ chối tình cảm của nàng ấy, cái lí do của ngươi thật là ngu như heo, bây giò lại đi lấy cái con công chúa Hàn Phong quốc gì gì đó, ta phỉ” – Nhan Nhược Bình quát tháo.
Lãnh Cẩn nghe xong không khỏi căm phẫn nói:
“là nhị tẩu tẩu gây ra chuyện sao lại trách cứ ta”
“ta gây ra chuyện, ta cố ý để Khương Tử Trường thành thân với Bảo Hiền là hi vọng dụ ngươi ra ngăn cản, nào ngờ ngươi chỉ là con rùa rụt cổ, nam nhân như ngươi ta nhổ” – Nhan Nhược Bình khuôn mặt đỏ trạch vì tức giận quát
“ta làm vậy cũng vì nàng” – Lãnh Cẩn lắp bắp nói
“ngươi có biết khi yêu phải chủ động nắm lấy, Bảo Hiền dùng hết can đảm thổ lộ với ngươi, ngươi thì sao, nhẫn tâm đạp đổ tất cả, ngươi nói là làm vậy vì nàng, nực cười, nếu bây giờ không vì ta thì sau này nàng cũng phải thành thân, ngươi tưởng yêu là dễ lắm sao, tu ngàn kiếp mới nên mối lương duyên, ngươi lại như còn rùa rụt cổ, sợ những điều ngu ngốc, rồi bây giờ ngươi cưới con công chúa kia thì tốt sao, ngươi có yêu con ả đó không, không yêu chứ gì, không yêu thì chẳng phải người lại làm một người sống cùng người không hạnh phúc, suy cho cùng vì ngươi mà có đến hai người đều phải chịu đau khổ, vậy ta đánh ngươi là sai sao hả, là sai saoooooooooooooooooo”- Nhan Nhược Bình điên tiết sổ nguyên một tràng. Sau đó nàng vì quá tức giận, không thể kìm chế được, liền giáng cho y một chưởng mạnh vào ngực khiến y thổ huyết rồi nàng phất tay áo bỏ đi. Sau khi rời khỏi, nàng quyết định đi vào hoàng cung tìm hoàng đế Lãnh Hàn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây
- Chương 44