Nhan Nhược Bình đứng lặng thinh nhìn Thượng Quan Bảo Hiền trân trân. Đối với nàng khi người khác đang giải toả nỗi đau thì tuyệt đối không được làm phiền họ. Tiếng hát chua xót của Thượng Quan Bảo Hiền sau một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại cùng với những giọt nước mắt đang tí tách rơi trên phím đàn, Thượng Quan Bảo Hiền hít một ngụm khí lạnh để tâm trạng bớt hơn, ngước mặt nhìn lên, đập vào mắt nàng là bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc Nhan Nhược Bình. Nàng nhẹ tiếng cất lên:
“vương phi”
Nhan Nhược Bình bước lại kéo Thượng Quan Bảo Hiền ôm vào lòng, hơi ấm từ thân người Nhan Nhược Bình truyền sang khiến Thượng Quan Bảo Hiền cảm nhận được một khối thâm tình cực hạn bao quanh lấy cơ thể giật lên từng hồi sau những tiếng nấc vang cùng những giọt lệ sầu. Thượng Quan Bảo Hiền thanh âm đứt đoạn, khó khăn lắm mới thốt lên được:
“Cẩn….Cẩn…ca…a…không….thương….”
“không cần phải nói nữa” – Nhan Nhược Bình chắn ngang thanh âm của Thượng Quan Bảo Hiền ôn nhu nói. Điều này cũng không khiến Thượng Quan Bảo Hiền dừng lại, nàng tiếp tục khó khăn gằng ra từng tiếng:
“không……không thươ….nggg Bảo Hiền, Cẩn….ca….có….ó….ý… tru…..n…. g….tru….. ng….. nhâ…..ân…..rồi”
Lời vừa dứt Thượng Quan Bảo Hiền đã siết chặt eo của Nhan Nhược Bình mà khóc rống lên. Biểu cảm ấy khiến cho Nhan Nhược Bình không khỏi xót xa, nàng tự trách mình lo chuyện bao đồng khiến cho Thượng Quan Bảo Hiền ra nông nổi này. Không biết bao nhiêu lâu, Thượng Quan Bảo Hiền tiếng khóc ngày một nhỏ dần cho tới khi mệt lả vì khóc quá nhiều, nàng ngủ khi nào chẳng hay. Nhan Nhược Bình dìu nàng về khuê phòng, viết một bài thuốc an tâm dưỡng khí cho Thượng Quan Bảo Hiền rồi rời đi. Trên đường trở về vương phủ Nhan Nhược Bình rơi vào khối suy nghĩ mông lung:
“chết tiệt, cũng tại ta hại Thượng Quan tiểu thư ra như vậy, khóc đến sưng húp cả mắt, ta thật nhiều chuyện nga, mà cũng không đúng ta là không có sai, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn hằng ngày nuôi hi vọng càng lớn đến sớm muộn Lãnh Cẩn là con cháu hoàng tộc rồi cũng phải thành thân, lúc đó hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, đau đớn gấp bội………..”
Chìm trong khối suy nghĩ mông lung ấy, Nhan Nhược Bình trải tâm trạng buồn bực trên con phố vắng lạnh bỗng mâu quang trong mắt nàng loé lên, nàng đứng sựng lại, đầu ngước lên, hai mắt mở thật to, miệng thốt lên bốn chữ: “ánh mắt” rồi nàng vỗ mạnh mấy cái vào đầu mình, hai mắt hoắc lên, tay bóp chặt và tiếp tục nói: “nga, sao lại không nghĩ ra, rõ ràng là thế kia, không thể lầm được nhưng sao lại thành ra thế này được, chết tiệt mà”.
Sáng hôm sau, giờ Thìn tam khắc, tam vương phủ
Nhan Nhược Bình mắt đầy lửa giận, hùng hổ bước vào khiến bọn lính canh lẫn nô tỳ trong vương phủ run lên vì sợ. Chuyện đám nô tỳ bị nhị vương phi cho móc sạch mắt cũng đủ khiến họ toát mồ hôi rồi, kẻ nào thấy nàng liền né ra lập tức, thân tôi tớ vẫn là mạng hèn cần giữ lấy. Nhan Nhược Bình bước vào đại sảnh, đập sạch mấy bình hoa cổ tinh xảo rồi há miệng hét to:
“Lãnh Cẩn bò ra đây mau cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Lãnh Cẩn đang ngồi ở thư phòng xem sách thì mí mắt giật liên hồi, tâm trạng bất an, chợt một nô tỳ chạy nhanh vào, khuôn mặt sợ sệt, thanh âm run rẩy nói:
“tam vương gia, nhị…..nhị vương phi tới”
Thấy sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của nô tỳ liền biết có chuyện phát sinh, y nuốt một ngụm khí lạnh, rồi đi nhanh ra đại sảnh, bóng dáng chưa tới đã nghe vọng lại tiếng hét: ““Lãnh Cẩn bò ra đây mau cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Lãnh Cẩn vừa bước tới gần cửa thì bên trong bay nhanh ra một tách trà nhắm thẳng vào mặt mình. Lãnh Cẩn tinh mắt lẹ tay đón lấy rồi bước vào bằng nụ cười vô tội vạ. Thấy y, Nhan Nhược Bình lập tức lửa hận bốc lên càng cao, nàng chỉ tay thẳng mặt y, quát lớn:
“tên chết bầm, ngươi làm Thượng Quan tiểu thư khóc tới chết đi sống lại, Nhan Nhược Bình ta hận nhất kẻ nào khiến phụ nữ đau khổ, ta bóp chết ngươi”
Lời vừa dứt đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Nhan Nhược Bình kề sát Lãnh Cẩn. Tay nàng đang bao trọn yết hầu của y. Cũng vì đứng gần nên Nhan Nhược Bình thu trọn nét biểu tình trong khoé mắt của y nhưng rất nhanh y đã phục hồi lại ánh mắt bình thản, y cười hề hà nói:
“nhị tẩu tẩu, ta không yêu Hiền muội, ta đã có ý trung nhân nên từ chối là phải đạo rồi”
Nhan Nhược Bình tăng mạnh lực tay bóp cổ y khiến Lãnh Cẩn hơi nhăn mặt, nàng nghiến răng nói:
“là ai?”
“ta không có nghĩa vụ phải báo cáo cho nhị tẩu tẩu biết” – Lãnh Cẩn nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa hận của Nhan Nhược Bình, thể hiện thái độ thật nghiêm túc mà nói.
CHÁT!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhan Nhược Bình ban tặng cho y một cái tát tai đầy lực và sẵng giọng chửi: “nam nhân ngu ngốc” rồi nàng bỏ đi trước sự chứng kiến của bao ánh mắt trợn trừng, miệng há hốc, thân thể run lẩy bẩy. Lãnh Cẩn đứng chết trân ở đó, sờ lên mặt mình, khoé miệng cười lạnh, bất tri bất giác nói: “ta ngu ngốc sao”.
Nhan Nhược Bình lòng bực bội đành phải mượn thức ăn giải toả tâm trạng. Nàng bước vào một tửu lâu kêu không biết bao nhiêu là món, nàng vụt đầu ăn lấy ăn để, nàng bưng một bát rượu lên uống liền quay sang nhổ ra. Có ai ngờ đâu không nhổ xuống đất mà nhổ trúng vào một bóng dáng đang bước qua. Nhan Nhược Bình trợn to hai mắt nhìn kẻ xấu số ấy rồi thản nhiên nói:
“tại ngươi ngu ngốc bước qua đúng lúc ta nhổ rượu dở, không thể trách ta, chỉ là nên trách ngươi vận xui bám lấy thôi”
“con bé này, là ngươi sai mà còn dám phỉ báng thiếu gia nhà ta” – 1 tên gia đinh sau lưng nam tử xấu số hung hăng bước lên bất mãn nói
“ngươi có biết thiếu gia ta là ai không hả?” – tên gia đinh bất mãn hỏi
“mắc mớ chi ta phải biết” – Nhan Nhược Bình bĩu môi châm chọc
“con bé có mắt không tròng này, đây là thiếu gia Khương Tử Trường, công tử của Khương đại học sĩ đại nhân nghe rõ chưa” – tên gia đinh hét lớn
Nhan Nhược Bình lấy ngón tay ngoáy ngoáy mấy cái vào lỗ tai mình rồi gắp đồ ăn thản nhiên ăn tiếp. Tên nam nhân xấu số bấy giờ mới lên tiếng nói:
“a Lập, lui ra”
Tên gia đinh nghe thấy Khương Tử Trường nói liền lập tực lui ra sau. Khương Tử Trường nhẹ giọng khách khí nói:
“mong cô nương bỏ xá cho, gia đinh của ta thất lễ, lỗi là ở ta”
Nói rồi Khương Tử Trương nhẹ cúi đầu rồi rời đi. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười tựa như không cười, ánh mắt điêu tà, thì thầm:
“tên công tử này sức trói gà không chặt nhưgn hắn bộ dáng ôn nhu, khiêm nhường, chỉ tiếc là ngươi có vận xui đυ.ng trúng ta, đành mượn ngươi làm tế phẩm vậy, Khương Tử Trường, bất quá Nhan Nhược Bình ta cũng phải chịu một tí uỷ khuất đây”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhị vương phủ
“Độc Nhẫn, Độc Kiêu điều tra cho ta công tử của các quan trong triều, chú ý tới tên Khương Tử Trường công tử của Khương Đại học sĩ”
“dạ”
“nương tử, có chuyện gì sao” – Lãnh Thiên ôn nhu hỏi. Bấy lâu nay tuy y không xen vào việc làm của Nhan Nhược Bình, nhưng những việc nàng làm y đều biết cả.
“mọi chuyện là…………… và ta sẽ……………………như thế có thể………………….”
Lãnh Thiên nghe xong liền xoa đầu nàng, nhéo vào mũi nàng, cười sáng lạng, sủng nịnh nói:
“nương tử thật hư nha, nàng sẽ chịu uỷ khuất đấy”
“thây kệ, ngươi giúp” – Nhan Nhược Bình hất mặt vênh váo nhìn y
“ta giúp”
“ngoan, bảo bối của ta hảo đáng yêu” – Nhan Nhược Bình hôn thật sâu Lãnh Thiên một cái
3 ngày sau, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu đưa cho Nhan Nhược Bình một xấp giấy, Nhan Nhược Bình sau một hồi lâu cuối cùng cũng gật gù cái đầu rồi thốt lên ba chữ Khương Tử Trường.
Tướng quân phủ
“Thượng Quan Nghị tham kiến nhị vương phi” – Thượng Quan Nghị cúi đầu hành lễ
“tướng quân đại nhân, không cần đa lễ”
“chẳng hay nhị vương phi tới hàn phủ có việc gì?”
“Thượng Quan tiểu thư trước kia thân thiết với phu quân ta, phu quân ta xem nàng như tiểu muội, ta đây cũng rất yêu thích nàng, nay nàng cũng đã tới tuổi cập kê, ta là muốn tìm phu quân giúp nàng, không biết ý của tướng quốc đại nhân thế nào?”
“việc này có hơi đột ngột chăng”
“không hề đột ngột, dĩ lẽ Thượng Quan muội thấy những giai nhân trạc tuổi mình đều đã có trượng phu, nàng lại không nên đâm hờn tủi mà bị luỵ mấy bữa nay” – Nhan Nhược Bình thản nhiên nói dối
“sao cơ” – Thượng Quan Nghị mở to mắt đầy kinh ngạc
“trăng sao gì nữa, ta sẽ hỏi ý muội ấy, nếu muội ấy gật đầu thì ngài hãy để ta toàn quyền lo toan việc này”
“tuân mệnh nhị vương phi” – Thượng Quan Nghị vui sướиɠ khôn xiết trước sự ân cần quan tâm của Nhan Nhược Bình. Gíup con gái có trượng phu dĩ hội lão lại không muốn sao. Nhan Nhược Bình nghe được câu trả lời của lão tướng quân xong thì khoan khoái chạy ngay vào khuê phòng của Thượng Quan Bảo Hiền mà không kịp chào hỏi gì, Thượng Quan Nghị chỉ biết gật gù nheo mắt cười.
Khuê phòng
Nhan Nhược Bình bước vào đã thấy Thượng Quan Bảo Hiền bất động như một pho tượng gỗ, khuôn mặt buồn thảm, cơ thể gầy gò xanh xao, không còn sức sống. Nàng bước lại đặt thí thí xuống, tay cầm bôi trà, hớp một ngụm rồi nhàn nhạt nói:
“Hiền muội, ta có ý giúp ngươi tìm phu quân để ngươi sớm ngày yên bề gia thất, quên đi nỗi buồn, ý ngươi thế nào”
“ta….” – Thượng Quan Bảo Hiền thanh âm yếu ớt
“ngươi cũng nên nghĩ tới phụ thân ngươi, không lẽ ngươi muốn làm đứa con bất hiếu khiến phụ thân ngươi lo lắng cho ngươi sao, phụ thân ngươi đã lo lắng cho ngươi suốt một đời rồi, ngươi đã lớn rồi nên làm một chi nữ có hiếu chứ” – Nhan Nhược Bình sổ ra một tràng
Thượng Quan Bảo Hiền nghe xong rơm rớm nước mắt, thấy mình đúng thật là đại bất hiếu, vì mình mà phụ thân lo lắng tới nỗi người gầy rộc, nàng ảo não gật đầu. Không có được tình yêu của Lãnh Cẩn thì lấy ai mà không được. Tình duyên đành phó mặc theo số phận vậy.
Nhan Nhược Bình nghe xong thì vui vẻ gật đầu, nhàn nhạt nói:
“tốt, vậy ta sẽ giúp ngươi”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phượng Thanh cung
“Bình nhi tham kiến Hoàng Tổ mẫu và mẫu hậu” – Nhan Nhược Bình lo liệu xong mọi việc ở Tướng quân phủ thì “bay”ngay vào Phượng Thanh cung vấn an
“Bình nhi, lại đây dùng thử vị trà mới” – Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng nói
Nhan Nhược Bình ngồi xuống bên cạnh Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu cùng dùng trà và trò chuyện, nhưng nàng biểu lộ ra bên ngoài vẻ mặt đang lo lắng về một việc gì đó. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng nào thoát khỏi cặp mắt tinh tường của hoàng thái hậu, bà nhẹ giọng hỏi:
“Bình nhi, con có chuyện gì lo nghĩ sao?”
Thật quá đúng ý của Nhan Nhược Bình, Nhan Nhược Bình đã diễn thì phải diễn cho thật giống, nàng đành thở dài nói:
“không có chuyện gì hết, Bình nhi đa tạ mẫu hậu đã quan tâm”
“chúng ta là người một nhà, Bình nhi con cứ nói đi”
Nhan Nhược Bình tiếp tục thở dài và nói:
“chả là con và nhị tiểu thư của Thượng Quan gia chuyện trò thân thiết với nhau, con đã có phu quân nhưng muội ấy vốn đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn phòng đơn lẻ bóng, muội ấy là con võ tướng nên nay con cũng muốn tìm cho muội ấy một trượng phu ôn nhu, tốt tính, văn thông tinh tế, thấu tình đạt lý”
“thế con đã có được đối tượng muốn tìm chưa?” – hoàng thái hậu tươi cười nhẹ giọng hỏi
“bẩn hoàng tổ mẫu, bẩm mẫu hậu đã có”
“là ai có thể lọt được vào mắt cháu dâu ta” – bấy giờ Thái hoàng thái hậu mới lên tiếng, bà trong lòng đã thầm khen Nhan Nhược Bình quả là một đứa cháu dâu tốt, biết lo nghĩ cho kẻ khác
“là công tử của Khương đại học sĩ, Khương Tử Trường, nhưng mà…..con chỉ là một vương phi sao có thể…..” – Nhan Nhược Bình cố ý gãi đầu tỏ ra khó xử.
“cháu ngoan, ta sẽ giúp cháu nói với Hàn nhi ban hôn cho họ”
“nga, thật tốt quá, Bình nhi thay mặt Bảo Hiền đa tạ hoàng tổ mẫu và mẫu hậu”
Cuộc trò chuyện vui vẻ giữa ba người khoảng hơn 1 canh giờ cuối cùng cũng kết thúc. Nhan Nhược Bình rời khỏi hoàng cung trở về vương phủ, trên đường đi nàng ngửa mặt lên trời hét lớn:
“ván cờ này nếu Lão thiên gia gia không mở to mắt mà giúp thì ta sẽ thua sạch, Lão thiên gia hãy giúp Nhan Nhược Bình ta, ta sẽ nhường lại hai từ vô đối cho lão, lão có nghe thấy không hảaaaaaaaaaaaaaa”
“nhìn cái quái gì, chỉ chỏ cái giống gì, ta móc mắt hết à, cút hết coi” – Nhan Nhược Bình sau khi hét to xong thì cúi mắt xuống sẵng giọng chửi mấy kẻ đang chỉ chỉ chỏ chỏ mình khiến bọn họ sợ hãi lãng đi nơi khác ngay.