Cả đoàn 4 người và 1 con bạch hồ lên đường rời khỏi Cổ Tuyệt cốc từ tờ mờ sáng (khoảng giờ Mão). Suốt một đêm hôm qua, Nhan Nhược Bình chẳng hề chợp mắt tí nào, do bận “vui chơi” với Cổ Khang Nam cả đêm,nên đôi mắt hiện giờ như mắt gấu trúc. Trên xe ngựa, Nhan Nhược Bình tựa đầu vào ngực Lãnh Thiên chợp mắt được khoảng hơn 1 canh giờ, đường xốc làm Nhan Nhược Bình tỉnh giấc, ngáp ngắn ngáp dài, uể oải vươn vai
“nương tử, nàng tỉnh rồi” –Lãnh Thiên xoa xoa đầu, đỡ nàng dậy
(fox: *vỗ vỗ vai* Lãnh ca, nhớ hôm nào còn xưng ta ngươi mà ~ LT: ta đổi xưng hô liên quan gì tới ngươi CÚT!!! ~ fox: *lè lưỡi lêu lêu” ~ LT: Gϊếŧ ~ fox: “chắp tay” nam mô nam mô tha ta đi)
“con gái con lứa gì mà ngáp không che miệng, bất lịch sự quá” – cáo tinh mỉa mai châm chọc
“con gái con lứa?” – Nghe thấy ngôn ngữ lạ, Lãnh Thiên không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không mấy để tâm, vốn chuyện con cáo tinh đã là lạ rồi, thì mấy từ ngữ lạ có gì đáng quan tâm
“con cáo kia, kệ ta, phu quân ta còn không nói, mắc cái gì tới ngươi, ton hót không” – Nhan Nhựơc Bình trừng mắt chửi sau đó quay sang nhìn Lãnh Thiên bằng đôi mắt ngây thơ vô (số) tội: “ta nói đúng không phu quân?”.
Lãnh Thiên gật đầu lia lịa, không quên khuyến mãi cho nàng mấy nụ cười như hoa hướng dương. Chỉ nghe bên ngoài xe có mấy tiếng cười khúc khích.
“Độc Nhẫn, Độc Kiêu, ta bẻ răng cả hai nha hay là cắt lưỡi” – Nhan Nhược Bình gằn giọng.
Lời vừa dứt tiếng cười bên ngoài im bặt. Họ đều biết phu nhân họ là một nữ nhi kì quái, dại mà chọc vô thì không được chết yên ổn.
“cây kiếm của ngươi đẹp quá trời, lại lạ nữa, vậy sao ngươi lại bọc trong vải?” – Nhan Nhược Bình bấy lâu này không chú ý tới thanh kiếm của Lãnh Thiên. Ngồi trong xe chán quá, nên nàng tháo ra coi
“đó là âm dương kiếm” – Lãnh Thiên ôn nhu trả lời
“âm dương kiếm trong giang hồ bị mất tích đó hả” – Nhan Nhược Bình không khỏi ngạc nhiên
“ừ, sao nàng biết?”
“ta thông minh nên chuyện gì cũng biết, hèn chi ngươi bọc thanh kiếm lại, sao ngươi có nó?”
(fox: chị xạo, nghe kể mà bày đặt ~ NNB: kệ ta)
“nương tử, sau này ta sẽ kể nàng nghe, chuyện dài dòng lắm” – Lãnh Thiên nhéo nhéo mấy cái vào má nàng
“ê Nhan Nhược Bình, ta hỏi này, sáng sớm nay ta có ghé nhà bếp kiếm chút đồ ăn, sao ngươi bắt Cổ Khang Nam ngủ trong lu vậy?” – Cáo tinh tò mò hỏi
“hahaha, ngủ trong lu, hahaha, giờ này chắc lão đang ở dưới với quỉ sai đại ca rồi” – Nhan Nhược Bình bật cười khanh khách
“ngươi gϊếŧ lão à?”
“không, ta hiền lành mà, mấy bé xà độc chơi với lão hộ ta” – Nhan Nhược Bình đắc ý mỉm cười
“xà hình” – Độc Kiêu và Độc Nhẫn đồng thanh hô lên
“ủa gọi là xà hình hả, vậy có hổ hình, bò cạp hình hay chó sói hình không?” – Nhan Nhược Bình ngây thơ hỏi.
Mọi người chỉ biết cười khổ với vị phu nhân tinh quái này. Từ khi đi rời khỏi Cổ Tuyệt cốc thì bây giờ mặt trời cũng đã ở chính ngọ rồi. Trong xe đầy tiếng than đói của cáo tinh cùng với cái bụng đánh trống của Nhan Nhựơc Bình. Họ tiến vào một khu rừng thưa cây, thấy một quán nước nhỏ, xe ngựa dừng lại, tất cả bước xuống xe tiến vào quán ăn.
“ngồi đi, các ngươi đứng như trời tròng đó làm gì?”
“thuộc hạ không dám thưa phu nhân, thuộc hạ sẽ ăn sau” – Độc Kiêu và Độc Nhẫn cúi đầu cung kính
“nhảm nhí, ngồi đi, không ngồi ta chặt chân” – Nhan Nhựơc Bình đưa tay giả vờ sờ sờ trường kiếm mấy cái. Độc Nhẫn và Độc Kiêu hoảng hồn ngồi xuống ngay, không cần lệnh của chủ nhân, họ đâu có mù, nhìn cũng đủ biết lệnh phu nhân còn hơn cả lệnh chủ nhân, ngay cả chủ nhân còn không dám đắc tội với nàng, họ há dám, cho họ núi núi vàng họ cũng không dám.
Một tên tiểu nhị thấy mấy vị khách có vẻ là người sang trọng, nên đon đả đón tiếp ngay
“mấy vị khách quan dùng gì?”
“cho ấm trà giải khát trước đi, mau mau mang hết đồ ăn ngon trong quán ra, ví dụ như canh hảo cầu, chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao,……” – Nhan Nhược Bình hai ánh mắt sáng lên, đưa lưỡi quẹt làn môi. Kì trước ăn mấy món này, ngon cực kì, nàng vẫn còn muốn ăn nữa.
“khách quan người thấy đó nơi đây hẻo lánh, làm gì có những món như người nói” – tiểu nhị gãi gãi đầu. Quả thật là như thế, một quán nước nhỏ bé trong khu rừng thưa cây thì lấy đâu ra mấy món ngon này.
“thế thì có cái gì đem hết ra đi, nói nhiều quá” – Nhan Nhược Bình thất vọng và bực bội
Món ăn được đưa lên, Nhan Nhược Bình ăn lấy ăn để. Ngồi trên chiếc ghế cáo tinh cũng tận sức ăn như đang đấu trò ăn uống với Nhan Nhược Bình. Lãnh Thiên từ tốn ăn, vừa ăn vừa nhìn Nhan Nhược Bình, mỉm cười.
Tại bàn ăn sau lưng họ, có một thanh y nam tử và lam y nam tử
“nghe nói trấn Vân Khê náo nhiệt, nay lại còn náo nhiệt hơn, có rất nhiều giang hồ dị nhân kì sĩ đến đó, cả cao tăng cũng tới” – thanh y nam tử
“sao lại thế, đại hội võ lâm chưa tới mà?”- lam y nam tử
“không phải đại hội võ lâm, ta nghe nói ở đó có chôn một kho báu, nhưng chưa ai tìm được?” – thanh y nam tử
“kho báu hả, là vàng bạc trân châu?”-lam y nam tử
“nghe nói không phải là vàng bạc trân châu” – thanh y nam tử
“vậy chứ là gì, có thật là có kho báu không, hay lại là đồn đại” – lam y nam tử
“ta cũng không biết, nhưng thu hút được người trong giang hồ tới thì kho báu ấy chắc đặc biệt lắm” – thanh y nam tử
Nghe xong câu chuyện, Nhan Nhược Bình buông đũa xuống, cười khẽ một tiếng, đứng dậy, bước đi.
“hai vị đại ca, hai người kể thật chứ?”
Lam y nam tử và thanh y nam tử thấy một cô nương trẻ trung xinh đẹp hỏi thì quay sang cười sỗ sàng và nói: “cô nương xinh đẹp, cô cũng muốn tới đó tìm kho báu à?”
Nhan Nhược Bình gật nhẹ đầu. Thanh y và lam y nam tử nghe xong cười lớn
“hahaha, cô nương dòm trẻ thế, miệng còn hôi sữa mà cũng ham kho báu quá, thôi hay theo bọn ta đi, làm phu nhân bọn ta, ăn sung mặc sướиɠ”
Lãnh Thiên nghe xong, mâu quang trong mắt co lại, khuôn mặt vốn băng lãnh nay lại càng băng lãnh cực độ khiến cho xung quanh mọi người bật run, sởn cả gai ốc. Tay y vừa hơi co nhẹ thì lưỡi hai nam tử kia đã văng ra khỏi miệng, đầu thì lăn lông lốc trên mặt đất. Thi thể vẫn ngồi trên ghế, máu từ cổ chảy xối xả xuống.
Mọi người cả kinh nhìn lại thì thấy Nhan Nhược Bình tay cầm trường kiếm, miệng cười và lạnh giọng chửi: “lũ ngu, xuống dưới gửi lời chào lão Diêm Vương giúp ta, kiếp sau đầu thai nên khôn một tí”.
Mắng xong, nàng quay qua xung quanh thấy mọi người đang ngó ngó, chỉ chỏ mình, nàng trợn trừng mắt lên quát: “nhìn cái gì, muốn ta xẻo tứ chi à”.
Mọi người nghe xong mặt mày xanh chành, không một tia máu, cúi xuống ăn, không dám hó hé ngó lên.
Nhan Nhược Bình lại tiếp tục ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa thấy Lãnh Thiên đang nhìn mình cười ôn nhu, cười ấm áp, cười rực rỡ, cười sáng lạng làm Nhan Nhựơc Bình bất giác đỏ mặt lên, nàng quơ quơ tay: “nhìn cái gì, cười cái gì, lo ăn đi, ăn xong Vân Khê trấn thẳng tiến”