Chương 6: Nhờ Vả

Vừa bước vào nhà Đỗ Dần Sinh thì thấy một nhà hắn đang ngồi ăn cơm. Thấy tỷ đệ hai người tới mà Đỗ Cẩm Ninh lại Còn bị Đỗ Phương Phỉ cõng trên lưng, Đỗ Dần Sinh kinh hãi chạy từ nhà chính ra:

"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là các ngươi lại bị tổ phụ mình đánh hay sao?"

"Không phải ạ."

Đỗ Cẩm Ninh bảo Đỗ Phương Phỉ đem nàng thả xuống đất rồi ngửa đầu nên nhìn vào Đỗ Dần Sinh:

"Ông bác, ngài cứ ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong ta có chuyện muốn nhờ vả người."

Đỗ Dần Sinh cùng thê tử Mông thị sinh được ba người con trai, hai người con trước đã chết từ lúc nhỏ rồi, chỉ còn duy nhất đứa con thứ ba nuôi sống được là Đỗ Vân Xương. Đỗ Vân Xương năm nay 28 tuổi, thân thể từ nhỏ vốn không tốt nên không thể làm việc nhà nông. Hắn cũng được coi là có tiền đồ, năm trước mới đỗ tú tài có thể làm trợ lý dạy học để kiếm tiền nuôi gia đình. Đỗ Vân Xương thành thân nhiều năm cũng chỉ sinh được một nam một nữ phân biệt là Đỗ Phương Tô và Đỗ Cẩm Phúc. Nhìn thấy Đỗ Phương Phỉ và Đỗ Cẩm Ninh tiến vào hai đứa đều đứng lên chào:

"Đại tỷ, tứ ca."

Có thể thấy chúng được dạy dỗ khá tốt.

Đỗ Dần Sinh cũng không còn tâm trạng ăn cơm, hắn quay ra bảo Đỗ Cẩm Ninh:

"Ngươi đi theo ta vào đây."

Đỗ Phương Phỉ đỡ Đỗ Cẩm Ninh theo Đỗ Dần Sinh đi vào phòng ngủ. Đỗ Dần Sinh ngồi xuống giường sau đó chỉ vào hai chiếc ghế dựa bảo hai người ngồi xuống. Sau khi hai người ngồi ngay ngắn mới hỏi Đỗ Cẩm Ninh:

"Có chuyện gì?"

"Ông bác, cháu biết là ông không tiện can thiệp vào chuyện nhà cháu nhưng cháu cũng là hết cách rồi mới phải đến đây cầu xin ngài. Ngài có thể khuyên tổ phụ của cháu đem hôn sự của đại tỷ hủy đi có được không?"

Đỗ Cẩm Ninh đi thẳng vào vấn đề.



Đỗ Dần Sinh kinh ngạc:

"Không phải hôm qua ta đã bảo hắn đổi phòng ở mới và cung cấp lương thực cho các ngươi và từ mối hôn sự đó rồi hay sao? Chẳng lẽ hắn không làm à?"

Đỗ Cẩm Ninh gật đầu:

"Tổ phụ chỉ làm hai việc, buổi tối hôm qua có mang cho chúng cháu hai cân thóc, tối hôm nay thì kêu nhà cháu dọn nhà tới căn phòng phía tây để ở. Nhưng tổ mẫu không chịu cho đại tỷ từ hôn, còn mắng chúng ta một trận nữa."

"Đúng là cái đồ đàn bà."

Đỗ Dần Sinh chửi nhỏ một câu rồi mới trấn an:

"Đừng lo lắng, ngày mai ta lại sang nói chuyện với tổ phụ của ngươi."

Đỗ Cẩm Ninh đứng lên khom người hành lễ:

"Đại ân đại đức của người, Cẩm Ninh sẽ khắc ghi trong lòng, tuyệt không dám quên. Đợi khi cháu trưởng thành nhất định sẽ báo đáp ân tình của người."

Đỗ Phương Phỉ cũng vội đứng dậy hành lễ theo Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Thần Sinh thấy Đỗ Cẩm Ninh ánh mắt trong trẻo, thái độ chân thành. Chỉ là một đứa trẻ mười tuồi còn chưa đọc sách mà tiến thối có độ, nói chuyện rỗ ràng, có trật tự, vừa trầm ổn vừa có chủ kiến. Sắc mặt hắn hòa hoãn, đối Đỗ Cẩm Ninh càng thêm nhu hòa:

"Ta là ông bác của ngươi, chẳng nhẽ lại không giúp đỡ ngươi?"

Hắn dừng một chút lại hỏi:



"Ninh nhi, ta hỏi ngươi. Mấy năm nay, tổ phụ và tổ mẫu của ngươi đối xử với nhà ngươi như vậy. Trong lòng ngươi có oán trách bọn họ không?"

Đỗ Cẩm Ninh biết nếu mình trả lời không tốt vấn đề này thì không chỉ Đỗ Thần Sinh mà chính bản thân Đỗ Dần Sinh cũng sẽ không có khả năng đối xử tốt với nàng nữa.

Nàng nghĩ một lúc, đáp:

"Oán thì đương nhiên là có nhưng cháu không hận họ. Thân là một người tôn tử, sao cháu có thể hận tổ phụ của chính mình được. Nếu không có tổ phụ thì làm sao lại có cháu được? Thân thể đều là cha mẹ ban cho, nếu trưởng bối đối với ngươi không tốt thì đương nhiên là do bản thân ngươi chưa làm tốt. Trước kia cháu rất nghi hoặc không biết mình làm sai gì khiến cho tổ phụ và tổ mẫu ghét bỏ.. Chỉ là khi cháu hỏi mẫu thân thì người đều im lặng không nói. Hôm nay cháu mới biết được thì ra là do tổ phụ cảm thấy cháu đã khắc chết phụ thân nên mới đối xử với chúng cháu như vậy. Cháu có thể thấu hiểu được cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau khi mất đi con trai của tổ phụ vì vậy nên phần oán kia cũng tiêu tan hết. Cháu chỉ cảm thấy sao vận mệnh lại đối xử bất công với chúng cháu như vậy mà thôi."

Đỗ Dần Sinh ngạc nhiên nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kinh kỉ thậm chí còn mang theo một chút kích động.

Hắn vẫy tay gọi Đỗ Cẩm Ninh lại gần, thanh âm run rẩy hỏi:

"Những lời ngươi vừa nói thật là chính ngươi nghĩ ra được?"

Đỗ Cẩm Ninh hoang mang nhìn hắn rồi mới gật gật đầu.

Đỗ Dần Sinh thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trời nói:

"Ông trời có mắt a."

Vừa nói hắn vừa chớp mắt, tròng mắt có chút ẩm ướt.

Đỗ Phương Phỉ không hiểu tại sao ông bác lại phản ứng mạnh như vậy nhưng Đỗ Cẩm Ninh lại hiểu. Nàng cố ý nói như vậy, cố ý biểu hiện ra sự thông tuệ của bản thân. Chỉ có như vậy thì Đỗ Dần Sinh mới có thể hạ quyết tâm giúp đỡ nhà nàng được.

Quả nhiên, kế tiếp Đỗ Dần Sinh liền cho nàng một cái hứa hẹn:

"Ninh nhi yên tâm, ta chắc chắn sẽ xử lý chuyện hôn sự của đại tỷ ngươi."